Đã gần hai năm nay, tôi liên tục nhận được điện thoại từ một vị khách ở miền Trung. “Tôi bị oan” đó là cụm từ mà hầu như trong cuộc gọi nào tôi cũng nghe được từ anh.

     Anh tên là Quý, một giáo viên đã trạc tứ tuần, và chưa có vợ. Anh bảo rằng, cuộc sống của anh đang yên đang lành, bỗng dưng một cô bạn cũ thông báo là anh đã có một đứa con trai với cô ta. Anh bàng hoàng, sững sờ và không thể nào chấp nhận được sự thật này. Họ cãi vã nhau, ấm ức với nhau, mạt sát nhau. Ai cũng có lý để bảo vệ ý kiến của mình. Bởi vậy, nói chuyện bằng miệng chẳng đi đến đâu. Cô gái quyết định làm đơn ra tòa để buộc anh phải nhận con. Để làm cơ sở giải quyết vụ kiện, Tòa án nhân dân huyện đã trưng cầu giám định ADN giữa Quý và đứa trẻ. Mẫu giám định được gửi đến viện Khoa học Hình sự - Bộ công an.

   Sau đó một tháng, kết quả giám định cho ra kết luận: Quý là cha của đứa trẻ. Tòa buộc Quý phải nhận con và phụ cấp nuôi con. Quý dứt khoát không chấp nhận kết quả giám định này và đâm đơn khiếu nạị, đề nghị toà xét xử lại và cho xét nghiệm ADN lại. Anh ta tìm mọi cách chối bỏ đứa con… Quý đã tìm hiểu Trung tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền. Biết được số điện thoại của tôi, anh bắt đầu những cuộc gọi cho tôi.

    “Tôi bị oan”… “Tôi không hề có quan hệ gì với cô ta mà lại có con với cô ta. Làm sao tôi có thể chấp nhận được điều đó. Hằng ngày, tôi tiếp xúc với bao nhiêu bạn bè, đồng nghiệp, đối diện với hàng trăm ánh mắt và hàng trăm lời đàm tiếu của đám học trò trong trường. Nếu không được giải oan, tôi làm sao có thể đứng trên bục giảng được nữa…”.

     Thử hỏi tâm sự của anh như vậy, ai có thể không thông cảm. Tôi quyết định lên kế hoạch giúp anh.

    Giải oan cho Quý, có nghĩa là tôi sẽ phải có một kết quả giám định ADN với kết luận ngược lại kết luận trước đây. Được sự ủng hộ của tôi, Quý làm đơn kháng án lên tòa, không nhận con và đề nghị được giám định lại ADN ở Trung tâm của tôi. Tòa án nhân dân huyện đã chấp nhận yêu cầu của anh và gửi quyết định trưng cầu giàm định ADN đến trung tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền.

    Đương nhiên, muốn xét nghiệm thì phải có mẫu. Nhưng không ngờ, với Quý, việc lấy mẫu sao cho thật trung thực, thật khách quan là chuyện rất khó thực hiện. Vì anh nghĩ rằng, anh đã bị cô bạn vu khống rồi, nên bây giờ, anh không tin ai được nữa. Anh vô cùng lo lắng và hoài nghi, hoài nghi tất cả. Anh không tin người thu mẫu, dù người đó là ai. Anh ta tìm rất nhiều phương án để làm sao mẫu không bị tráo đổi, không bị nhầm lẫn, gây sai lệch kết quả. Mỗi phương án, anh đều hỏi ý kiến của tôi. Quan điểm của tôi rất rõ ràng và tôi cũng thể hiện quan điểm này với anh rằng , phương án nào anh đưa ra, tôi cũng tán thành, nếu như việc lấy mẫu được tiến hành dưới sự giám sát của cán bộ toà án. Nhưng anh không nghe tôi. Tôi cũng đành chịu thua anh. Và anh lại tiếp tục suy nghĩ…

    Tôi không bao giờ chủ động gọi điện cho anh, nhưng khi anh gọi, tôi không thể không tiếp. Nếu anh cứ lằng nhằng mãi thế này thì biết bao giờ mới chấm dứt được những cuộc điện thoại vô bổ với anh. Tôi quyết định đưa ra phương án giúp anh. Anh ta chấp nhận ngay và đề xuất phương án này với tòa, tòa cũng hoàn toàn nhất trí. Phương án đó là: Anh và đứa trẻ, cùng với mẹ của nó phải có mặt tại tòa. Dưới sự giám sát của cán bộ tòa án, mẫu của 3 người được lấy và chia thành 3 bộ: một bộ do mẹ cháu bé giữ. Một bộ do Tòa án giữ. Hai bộ này sẽ được gửi chuyển phát nhanh đến trung tâm. Còn bộ thứ ba, do chính tay anh đưa đến Trung Tâm. Tất cả ba bộ phải được niêm phong cẩn thận trước sự chứng kiến của các bên. Ba bộ phải có hình thức và nội dung giống hệt nhau.

      Phải nói là Tòa án nhân dân ở địa phương nơi Qúy cư trú cũng rất nhiệt tình và sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của anh.

     Có được bộ mẫu trong tay, Quý bay ngay ra Hà Nội. Bộ mẫu này là bộ đến sớm nhất. Quý sốt ruột, muốn tôi nhận và làm ngay bộ mẫu của anh mang ra, nhưng tôi từ chối. Tôi nói:

     - Tôi giúp anh giải oan, nhưng tôi xin lỗi, vì tôi cũng không loại trừ trường hợp, chính anh là người tráo mẫu. Vì vậy, anh hãy nghỉ ngơi đi và giữ cẩn thận bộ mẫu này, chừng nào hai bộ mẫu kia tới nơi, chúng tôi sẽ mời anh đến cùng một lúc mở cả ba bộ. Chúng tôi sẽ lập biên bản tiếp nhận mẫu, tránh mọi nghi ngờ cho anh và cho tất cả mọi người.

      Thấy tôi nói có lý, anh ta tán thành ngay.

      Chiều hôm đó, hai bộ mẫu gửi từ hai bưu điện khác nhau cùng đến trung tâm. Chúng tôi gọi Qúy đến. Anh đến cùng một người bạn đồng hương đang công tác ở Hà Nội. chúng tôi xếp ba bộ mẫu cạnh nhau và chụp ảnh chúng. Sau đó, Cùng một lúc, chúng tôi mở ba bộ mẫu ra, thấy chúng hoàn toàn giống nhau, chúng tôi lập biên bản. Qúy rất hài long vì cách làm của chúng tôi.

      Làm xong việc nhận mẫu, tôi nói với Quý:

     -  Như tôi đã hứa với anh, tôi sẽ làm một lúc 3 bộ, nhẽ ra tôi sẽ lấy lệ phí như ba ca tòa án thông thường. Nhưng vì anh là một giáo viên nghèo, hoàn cảnh khó khăn nên tôi chỉ thu lệ phí một ca, nếu anh có giấy chứng nhận khó khăn về kinh tế.

      Quý nhanh nhẹn đưa cho tôi một tập tài liệu gồm: một giấy chứng nhận gia cảnh có đóng dấu của nhà trường, nơi anh đang làm việc. Một kết quả giám định ADN của Viện Khoa học hình sự Bộ Công an dạng photo. Một đơn kháng án gửi tòa kêu oan.

     Nhìn tờ kết quả xét nghiệm ADN của bên Hình công an có dấu tròn đàng hoàng, tôi bảo anh:

     - Tôi tin, kết quả này là đúng và theo kết quả này đứa trẻ là con anh. Nhưng anh bảo là chưa bao giờ quan hệ với mẹ đứa bé. Vậy, Không lẽ, có lúc nào đó, anh đã uống rượu say và không còn biết được là mình đã làm gì?

     Anh ta nói ngay:

    - Tôi không biết uống rượu, và không bao giờ uống rượu, nên không thể có chuyện đó. Kết quả này chỉ có 9 gen, chưa đủ chính xác. chị hãy làm cho tôi hệ 16 gen, thế nào cũng lộ ra những gen lệch trong số 7 gen còn lại.

      Tôi nghe anh nói và cảm nhận anh cũng có những hiểu biết nhất định về ADN. Lời nói của anh đã trùng với suy nghĩ của tôi. Tôi gật đầu:

    - Tôi cũng hy vọng với hệ 16 gen của Trung tâm, chúng tôi sẽ tìm ra những gen lệch để giải oan cho anh. Kết quả xét nghiệm chúng tôi sẽ gửi về Tòa án và đồng thời gửi về trường cho anh. Hay là anh tự bay ra đây lấy kết quả?

     Anh chỉ vào người bạn đi cùng:

     - Bạn tôi sẽ lấy kết quả. Tôi phải về làm việc.

     - Vậy anh ủy quyền vào đơn xét nghiệm để bạn anh lấy kết quả đi.

    Tuy thu lệ phí xét nghiệm của anh ứng với lệ phí của mức lâu nhất nhưng tôi lập tức đưa ba bộ mẫu của anh vào xét nghiệm ngay. Vì tôi cũng sốt ruột nhanh chóng muốn “giải oan” cho anh.

      Nhưng tiếc cho anh, “vụ giải oan ” đã bất thành. Ba bộ mẫu, tương ứng với ba kết quả hoàn toàn như nhau và cả 3 đều cho ra một kết luận: Đứa trẻ là con của Qúy. Tôi lập tức gọi điện cho bạn anh ta đến lấy kết quả. Chỉ sau 30 phút, người bạn đó đã có mặt.

      -  Sao nhanh vậy chị? Có phải con của Quý không hả chị?

       Tôi mời anh ngồi và đặt tờ kết quả xét nghiệm của chúng tôi bên cạnh tờ kết quả xét nghiệm của Hình sự Công an, tôi chỉ cho anh:

    -   Anh so sánh đi. 9 gen của Hình sự Công an nằm trọn trong 16 gen của chúng tôi và khớp nhau đến từng chi tiết. Còn lại 7 gen kia thì anh xem đây, anh Quý và cháu bé cũng hoàn toàn trùng nhau. Điều đó, khẳng định cháu bé này chính xác là con của anh Quý. Tôi không hiểu sao anh ấy lại quyết tâm không nhận con đến mức thảm hại như vậy. Anh hãy gọi ngay cho anh Quý đi, và hãy nhắn với anh ấy rằng, từ giờ trở đi đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữa.

     Không phút do dự, anh bạn liền bấm máy.

    -   Alô! Mày thật là tệ, thằng bé là con mày đấy. Sao mày nói dối cả tao. Tao thật không thể hiểu mày bị làm sao nữa.

Không hiểu đầu dây bên kia Qúy đã nói gì, người bạn lại tiếp:

    -  Tao tin kết quả này là hoàn toàn chính xác. Từ lúc đến đây với mày, theo dõi cách làm việc của họ tao rất tin ở họ. mày cũng biết rồi đấy, tao là lính trinh sát mà

     Lằng nghe bên kia một hồi, anh ta lại tiếp:

     -  Thôi đi ông ơi! Tự nhiên có được thằng con trai, trời cho đấy, nhận đi mà nuôi. Tôi thật xấu hổ lây vì ông. Ông rút đơn kiện đi cho khỏi tốn tiền, tốn công.

       Cầm tờ kết quả, anh chào chúng tôi ra về, anh nói:

      -  Cảm ơn chị, thằng bạn tôi chắc chắn có vấn đề, xin chị thông cảm.

     Nghĩ đến Quý, tôi thấy buồn. Trung tâm của tôi đã từng làm từ thiện cho nhiều người. Cũng đã giải oan đựơc cho biết bao số phận. Vậy mà với anh…, anh đã nói dối tôi?…hay anh có vấn đề về tinh thần?, để tôi phải giúp anh nhiệt tình với nỗi “oan Thị Mầu” của anh như vậy.