Chuông điện thoại réo vang, tôi nghĩ bụng: "Hôm nay ngày lễ chắc ai đó hẹn đến chơi".

    Đầu dây bên kia giọng vui vẻ của một thanh niên.

    -  Alô, cháu chào cô, cháu là Sơn đây, cô có phải là cô giám đốc Trung tâm phân tích ADN không ạ?

    -  Vâng tôi đây!

    -  Cô còn nhớ cháu không?

    -  À... à...Tôi ngập ngừng.

     Không đợi tôi trả lời anh ta nói tiếp:

    - Cháu đã đến Trung tâm cô cách đây mấy tuần mà và đã tâm sự dài dài với cô đấy.

    Nhân ngày quốc khánh cháu chúc cô và gia đình hạnh phúc... Cô ạ, cháu muốn báo với cô một tin vui. Cuộc sống tinh thần của cháu bây giờ khác hẳn ngày trước rồi, những day dứt đau khổ của cháu đã được giải toả nhờ bản kết quả xác định huyết thống của cô đấy.

     - Thật thế sao! Một tin rất vui với cô đấy.

    -  Thật là một bước ngoặt của cuộc đời cháu cô ạ,  lần đầu tiên trong đời cháu được bố cháu gọi là con. Bố cháu bây giờ thay đổi hẳn, ông đã dọn đến ở cùng chúng cháu và quý thằng cháu nội như vàng. Ông nói :"Bố đã đánh mất tuổi thơ của con,  bố vô cùng có lỗi với mẹ con,  con hãy tha thứ cho bố và cho bố chuộc lại lỗi lầm này,  cho bố được chăm sóc đứa cháu nội của mình. Giá ngày xưa có được cái giấy xét nghiệm ADN thì chắc chắn mẹ con vẫn còn sống với chúng ta.

    Thằng cu nhà cháu bây giờ khoẻ hẳn ra cô ạ, cháu thật cảm ơn cô nhiều.

    Tôi nói:

    - Đúng là một tin rất vui,  cô chúc cháu hạnh phúc cho dù hạnh phúc đó có đến hơi muộn.

    - Một lần nữa cháu cảm ơn cô và chúc cô mọi điều như ý.

    Câu chuyện qua điện thoại với chàng thanh niên khiến tôi dần dần nhớ lại tất cả.

*******

    Đó là một ngáy cuối tháng 7, trời nắng như thiêu như đốt, một thanh niên bế trên tay một bé trai chừng 3 tuổi, cháu bé trông rất dễ thương nhưng hơi gầy và rất rụt rè, còn chàng thanh niên có một vẻ buồn, một vẻ khắc khổ khó diễn tả. Đặt đứa bé xuống ghế anh  nói :

    - Cháu nghe nói ở đây dùng phương pháp hiện đại để xác định quan hệ huyết thống nên cháu mang con đến xin xét nghiệm. Cô hãy giúp cháu làm thật chính xác nhé, xem đây có phải là con cháu không?

    -  Với bất cứ ai chúng tôi cũng phải làm thật chính xác, tôi nói và mời anh ta ngồi vào bàn điền vào tờ đơn xin xét nghiệm.

    Điền xong tờ đơn anh ta lại nhắc lại :

    - Cô làm thật chính xác cho cháu nhé,  kết quả này hết sức quan trọng đối với cháu.

    Ngừng một lúc anh lại nói:

    - Đứa bé này rất giống một người...

     Nghe anh thanh niên tâm sự tôi dễ dàng hướng dòng suy nghĩ của mình theo một lẽ tự nhiên: “Đứa bé này chắc giống kẻ tình địch của anh ta đây. Vì vậy anh ta quá bức xúc,  quyết tâm đi tìm sự thật."

    Nhìn tờ đơn biết anh ở tỉnh xa đến tôi nói :

    - Khi nào có kết quả xét nghiệm chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh,  từ lúc gửi đến lúc nhận chỉ mất có một ngày thôi anh khỏi phải lên tận nơi, vừa xa xôi, vừa tốn kém.

    Nghe tôi nói vậy anh ta xua tay ngay.

    - Đừng, cô đừng gửi, cháu sẽ lên tận đây để nhận kết quả. Cháu đã dành dụm đủ tiền và đã bố trí nghỉ phép để làm việc này rồi.

    Chúng tôi tiến hành lấy mẫu của hai bố con, sau đó viết giấy hẹn ngày lấy kết quả. Trước khi tiễn bố con anh ra về tôi gói cho cháu bé một gói kẹo sôcôla và nói :"Đây là những đồng tiền vàng đấy,  cháu có thích không,  ăn đi, cháu phải ăn nhiều vào cho chóng lớn nhé, cháu gầy và xanh quá.”

    -  Vâng ạ! Cháu bé rụt rè đáp lại.

    Tôi nhìn hai bố con lên xe ôm và chép miệng : “Không biết đứa bé này rồi sẽ ra sao khi nó không phải là con của anh ta "

    Rồi ngày hẹn lấy kết quả đã đến. Vẫn với vẻ mặt buồn và rất hồi hộp, vừa bước vào cửa anh ta đã nói ngay, quên cả chào hỏi :

    - Cháu đến xin kết quả xét nghiệm, cháu là Sơn, giấy hẹn và chứng minh thư của cháu đây.

    Cô thư ký xem chứng minh thư của anh ta và chỉ vài phút sau đã tìm ra tờ kết quả xét nghiệm. Cầm tờ giấy đọc đi đọc lại một hồi, rồi anh ta ngập ngừng quay sang tôi:

    -  Cháu hỏi câu này có gì không phải xin cô thứ lỗi.

    -  Anh cứ nói, đừng ngại gì cả - Tôi trả lời ngay.

    -  Liệu có phải vì cô thương đứa bé mà cô cho kết quả nó là con của cháu không? Hôm đưa thằng bé đến đây, cháu đã cảm nhận được tình cảm đó của cô dành cho nó.

    Tôi nói:

    - Đúng là tôi rất thương cháu bé, nhưng không phải vì thế mà lật ngược lại kết quả. Kết quả phân tích như thế nào phải kết luận đúng như vậy không một tác động nào có thể đảo ngược được.

     Anh thanh niên lộ rõ niềm tin, mắt sáng lên và bắt đầu tâm sự.

    -  Cô có biết kết quả này quan trọng như thế nào đối với cháu không ? Cô có biết thằng bé này giống hệt một người, mà người đó là ai không ? Người đó là bố cháu, chính là bố đẻ của cháu đấy cô ạ... Anh ta ngừng một lúc có lẽ vì quá xúc động. Còn tôi, tôi thực sự chưa hiểu nổi vì sao cháu giống ông nội mà lại sinh vấn đề  như thế.

    -  Như vậy cháu chính là con đẻ của bố cháu rồi, con của cháu giống hệt bố cháu, như vậy cháu đúng là con đẻ của bố cháu rồi phải không cô?

    -  Ừ... ừ.. đúng vậy, nhưng tại sao cháu không đưa bố cháu ra đây để xác định trực tiếp quan hệ giữa hai bố con mà lại phải gián tiếp thông qua thằng bé ?

    -  Làm sao cháu dám ngỏ ý này với ông được, bởi ông đã ruồng bỏ cháu từ lâu. Cháu hận bố cháu, hận lắm nhưng cháu lại rất thương ông. Nhắc lại chuyện cũ thì đau lòng lắm cô ạ : Mẹ cháu sinh cháu được một thời gian thì bố cháu đuổi mẹ con cháu ra khỏi nhà. Cháu lên 4 tuổi thì mẹ cháu mất, sau này lớn lên cháu mới hiểu rằng sự ra đời của cháu liên quan đến sự ra đi của mẹ cháu. Người làng ai cũng thương cháu, thương mẹ cháu, họ bảo mẹ cháu là người phụ nữ đẹp và hiền vì vậy sau khi lấy bố cháu nhiều trai làng vẫn đeo bám và tán tỉnh, lắm kẻ xấu bụng “không ăn được thì đạp đổ”. Bố cháu nổi tiếng là một người yêu vợ nhưng cũng nổi tiếng là người hay ghen, ghen một cách mù quáng. Sự ra đời của cháu không những không làm cho bố cháu vui mà tình cảm của bố mẹ cháu thêm sứt mẻ, bố cháu đinh ninh là mẹ cháu đã ngoại tình và kết quả là đẻ ra một thằng bé chẳng giống ông chút nào, thằng bé đó chính là cháu bây giờ. Kết cục mẹ cháu ra đi một cách bi thảm, còn cháu thì bị ruồng bỏ. Có lẽ vì yêu thương mẹ khôn nguôi, vì muốn nên người cho mẹ cháu yên lòng nơi chín suối và với quyết tâm sẽ có ngày cháu lấy lại sự công bằng cho mẹ cháu mà cháu đã đứng vững được giữa cuộc đời này. Bây giờ cháu đã có một công việc ổn định và đã có gia đình, và đứa bé hôm nọ là con của chúng cháu.

    Năm ngoái cháu đưa con về thăm ông, trông thấy đứa bé ai ai cũng phải thốt lên : “thằng bé giống ông nội như đúc”, mà cũng lạ thật, nó không giống cháu chút nào. Ấy vậy mà ông vẫn chẳng mặn mà gì với bố con cháu, ông còn nói : "Làm sao tao tin được đó là con mày, ngày trước phụ nữ bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến mà còn lăng nhăng nữa là bây giờ thời hiện đại họ tha hồ buông thả, công việc của mày thì nay đây mai đó."Cô thấy đấy ông còn gieo vào lòng cháu mối nghi ngờ với vợ cháu tuy ông chưa một lần gặp vợ cháu. Với tờ kết quả xét nghiệm này cháu sẽ dẫn vợ và con về quê vừa thanh minh được cho vợ cháu và điều quan trọng là lấy được tiếng thơm cho mẹ cháu trước bố cháu và họ hàng làng xóm...

    Sơn vui vẻ chào chúng tôi và ra về. Câu chuyện của cậu làm tôi xúc động :"Ôi một đứa con bị ruồng bỏ, nhưng một tấm lòng vị tha đối với người  cha và một tình yêu bao la đối với người mẹ thì không bao giờ mất ”.