Trung tâm đã xét nghiệm cho hàng nghìn trường hợp, nhưng đây mới là khách hàng thứ năm mang cả đàn con đi xét nghiệm. Anh trạc tứ tuần. Trông dáng vẻ rất lịch sự. Ngồi xuống ghế, từ từ rút trong túi ra một gói nilon trong đó có ba gói nhỏ, anh nói:

    - Đây là cuống rốn của ba đứa con trai tôi, tôi muốn xét nghiệm xem đứa nào đích thực là con đẻ của mình. Chị xem hộ tôi xem có cần thêm mẫu gì nữa không?

     Nhận mẫu từ tay anh, tôi xem xét cẩn thận rồi trả lời:

    - Mẫu này là đủ và tốt rồi. Nhưng anh phải đảm bảo cuống rốn nào phải trùng với tên của đứa con ấy, nếu không thì oan gia lắm đó.

    - Chị yên tâm, tôi hiểu điều đó lắm chứ. Tôi đã đề tên từng đứa vào từng gói một rồi. Các chị cũng chớ nhầm cái nọ thành cái kia nhé.

   - Tôi sẽ cho mỗi cái một mã số riêng ngay bây giờ, anh đừng lo.

   - Một điều bất tín là vạn sự bất tin. Vậy mà vợ tôi đã gây cho tôi biết bao điều bất tín, vì thế tôi buộc phải kiểm tra tất cả. Xét nghiệm cả đàn để yên tâm cả đời chị ạ.

     Quả là anh đã không nghi oan cho vợ. Trong số ba đứa trẻ (mà đại diện là ba cái cuống rốn) thì có một đứa không phải là con đẻ của anh. Lúc trao kết quả cho anh, tôi nói:

     - Rất tiếc là trong ba đứa, thì cháu Trí Dũng và Trí Cường là con , còn cháu Trí Kiên không phải là con đẻ của anh.

     Anh nhận kết quả không nói một câu, lẳng lặng ra về.

     Vài ngày sau, anh trở lại Trung tâm. Lần này anh mang theo một ít móng tay và cũng đề nghị xét nghiệm quan hệ cha con. Tôi hỏi anh:

     - Anh có những bốn đứa con cơ à? Thế sao anh không làm cùng một lần với ba đứa trước để đỡ lệ phí. Thêm một con chỉ thêm một triệu. Bây giờ chỉ có hai bố con, coi như một ca mới hoàn toàn đấy.

     Anh trả lời câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn:

    - Vâng, tôi hiểu. Nhưng việc nó phải thế chị ạ.

     Đứa trẻ lần này có tên là Việt Hùng. Kết quả xét nghiệm thì Việt Hùng cũng được kết luận không phải là con của anh.

     Nhận tờ kết quả “không phải là con” anh chẳng tỏ thái độ gì, cảm ơn tôi, ra về. Tôi nghĩ: Chắc anh đang buồn lắm, vì xét nghiệm cả bốn đứa con, mà hai đứa không phải ruột thịt của mình.  

***

      Tôi rất ngạc nhiên khi lại thấy anh xuất hiện vài ngày sau tại Trung tâm. Lần này thì anh không đến một mình như các lần trước. Đi cùng anh có một phụ nữ và một cháu bé. Tôi thầm nghĩ, anh ta lại có thêm một đứa con thứ năm nữa sao? Anh không nói, không rằng, điền đơn và xin xét nghiệm cha con cùng cháu bé. Người phụ nữ chỉ ngồi theo dõi. Mẫu của hai bố con lần này là máu tươi và tế bào niêm mạc miệng, do các y tá của Trung tâm trực tiếp lấy. Xong xuôi mọi việc, hai anh chị cùng đứa trẻ không nói một lời nào, ngoại trừ lời chào xã giao trước lúc ra về.

      Đợi các vị khách đi khuất, tôi nhìn vào tờ đơn xin xét nghiệm của anh, rồi xem sổ theo dõi khách hàng và nhận thấy: Đứa trẻ anh vừa đưa đến ban nãy có tên là Trí Dũng, trùng tên hoàn toàn với một trong hai đứa mà chúng tôi đã kết luận là con đẻ của anh trong lần xét nghiệm đầu với ba cuống rốn. À! Thì ra anh muốn kiểm tra lại chỉ riêng với cháu bé có tên là Trí Dũng này.

     Thật lạ! Kết quả lần này ngược hoàn toàn với lần xét nghiệm trước. Có nghĩa là Trí Dũng lần trước được kết luận là con thì lần này chúng tôi buộc phải kết luận Trí Dũng không phải là con của anh. Tại sao lại như vậy? Chúng tôi lặp lại xét nghiệm một lần nữa và khẳng định là chúng tôi không nhầm lẫn gì hết. Vậy chỉ có thể là ông khách đã vô tình ghi nhầm tên con, hoặc cố tình đổi tên đứa nọ thành đứa kia để kiểm tra chúng tôi. Tôi lại phải trực tiếp trả kết quả cho anh, không để nhân viên làm như thường lệ, tôi muốn xem anh định làm gì và thực chất của ca này ra sao.

     Đúng hẹn anh đến nhận kết quả. Đưa tờ kết quả cho anh, tôi chỉ vào tên đứa trẻ và nói:

     - Cháu Trí Dũng lần đầu xét nghiệm với mẫu cuống rốn là con anh. Lần này chúng tôi trực tiếp lấy mẫu máu của cháu thì xét nghiệm ra lại không có quan hệ gì với anh. Vậy anh giải thích thế nào về điều này? Đi xét nghiệm mà nhầm tên con thì hậu quả sẽ ra sao, chắc anh thừa hiểu chứ?

     Ông khách ngồi xuống ghế, nhỏ nhẹ thanh minh:

     - Thú thật với chị là tôi chỉ có tất cả ba đứa con trai, với ba cái tên mà tôi đã khai đúng như trong lần xét nghiệm đầu tiên với ba mẫu cuống rốn. Khi được biết cháu Trí Kiên không phải là con, tôi có linh cảm kết quả đó là đúng, nhưng tôi muốn cẩn thận làm lại một lần nữa. Vì thực ra, tôi cũng sợ bản thân mình nhầm. Tuy ba cuống rốn tôi đã xếp theo thứ tự từ trước, nhưng lỡ vì lý do nào đó mà nhầm lẫn thì gay. Cũng may mà, thói quen giữ lại cuống rốn là do các cụ khuyên bảo, chứ lúc chúng sinh ra, ai mà nghĩ đến việc dùng nó cho xét nghiệm ADN sau này. Để yên tâm, tôi quyết định xét nghiệm lại với cháu Trí Kiên, là đứa không phải con tôi, một lần nữa. Thế là tôi đến đây lần thứ hai mang theo móng tay của cháu Kiên. Chắc chị cũng hiểu rằng kết quả ngược với sự thật thì tai hại lắm, vì vậy tôi đã đổi tên cháu Trí Kiên thành Việt Hùng - một tên mới hoàn toàn, làm cho chị nhầm tưởng đó là đứa con thứ tư của tôi và không liên hệ gì với tên cũ của cháu để làm cho khách quan. Khi có kết quả khẳng định cháu Việt Hùng lần này (tức Trí kiên) không phải con tôi, tôi đã hoàn toàn tin tưởng ở Trung tâm của chị. Tôi bắt đầu dùng kết quả này công khai nói chuyện với vợ. Vợ tôi hỏi cặn kẽ mọi thứ, đặc biệt hỏi cách lấy mẫu của các con như thế nào để đi xét nghiệm mà cả nhà chẳng ai hay biết gì hết. Tôi cũng kể lại tất cả: hai lần tôi đến Trung tâm như thế nào, đổi tên Trí Kiên thành Việt Hùng ra sao và tôi khẳng định với vợ kết quả này là chính xác. Nhưng chị biết cô ấy nói gì không? Cô ấy bảo: “Anh không thể tự lấy mẫu như vậy được, em không tin, phải trực tiếp đưa con đến thì mới chính xác”. Vì thế cô ấy đã đi cùng tôi với cháu Trí Kiên đến đây. Cô ấy yêu cầu tôi phải thay đổi tên cháu Kiên bằng tên của một trong hai đứa mà trước đây các chị đã kết luận nó là con tôi. Đó là lý do mà cháu Kiên mang tên là Trí Dũng. Tôi biết rõ ràng rằng, nếu làm thêm một lần nữa là tốn tiền một lần nữa. Tôi hiểu, các chị đã làm chính xác thì có thay tên, đổi họ gì đi chăng nữa, kết quả cũng chỉ có một. Nhưng tôi vẫn đồng ý chiều vợ đến đây lần thứ ba, có thế cô ấy mới “tâm phục, khẩu phục”. Hôm đó, chị thấy đấy, tôi phải im thin thít có dám nói gì đâu, lẳng lặng điền đơn, rồi lẳng lặng ra về dưới sự giám sát của vợ. Thay tên của một đứa không là con bằng tên của một đứa là con như vậy có thể đã làm khó cho các chị. Nhưng mong chị thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, tôi không làm khác được.

     Tôi bình thản trả lời:

     - Tôi cũng rất thông cảm với bức xúc của các anh và cũng quá quen với những trường hợp như anh. Nói thật với anh, nếu các anh muốn thử chúng tôi và xét nghiệm nhiều lần với một đứa trẻ dưới nhiều cái tên khác nhau, từ nhiều loại mẫu khác nhau thì chỉ gây tốn kém cho gia đình mà thôi. Tôi nói “các anh” ở đây vì không phải anh là người duy nhất đã thử chúng tôi theo cách ấy. Nhưng làm sao mà anh phải xét nghiệm cả đàn con như thế chứ?

      Ông khách tâm sự:

      - Bất đắc dĩ phải làm chuyện đó thôi chị ạ. Cô vợ tôi đã quá đà rồi. Trước khi đến với tôi, tôi biết cô ta đã có người yêu. Theo cô ta nói thì cô ta chia tay người yêu cũ vì anh chàng đã bắt cá hai tay. Chính mắt cô ta đã thấy kẻ tình địch của mình trong vòng tay của người mình yêu. Cô ta đã đau khổ chia tay mối tình đầu... Và tôi là kẻ đến sau. Mọi chuyện sẽ rất bình thường, nếu như mẹ tôi không phát hiện ra cô con dâu của bà đã mang thai trước khi về nhà chồng. Nhưng cụ chỉ nghĩ là, bọn tôi đã ”ăn cơm trước kẻng”, nên cũng chẳng cần truy cứu làm gì. Chỉ có tôi mới biết chuyện cũ của vợ mình. Bởi vậy, vợ tôi đã thú nhận cái thai ấy không phải của tôi. Lúc đó tôi bị sốc mạnh. Nhưng rồi, hồi tâm lại, tôi thấy thương cảm, tha thứ và đưa vợ đến nhà hộ sinh để giải quyết hậu quả. Với mẹ tôi và mọi người trong nhà, tôi chỉ nói là cô ấy bị sẩy thai để tránh sự nghi kị, giữ tiếng tốt cho cô ấy. Trước việc làm của tôi, cô ta tỏ ra rất ăn năn, hối lỗi và cảm động trước tấm lòng vị tha của tôi. Tôi cũng đã quên đi tất cả và cảm thấy mình hạnh phúc vì có những đứa con trai kháu khỉnh, đáng yêu.

      Nhưng tôi thật không ngờ, năm tháng qua đi lâu như vậy mà cô ta vẫn chẳng quên người tình xưa. Sự phản bội của cô ta, được phát hiện một cách rất tình cờ. Hôm đó, mới đầu giờ làm việc, tôi rời cơ quan, phóng xe máy ra phố có chút việc. Đang đi , có tiếng điện thoại di động, tôi dừng lại bên đường để nghe. Bỗng tôi nhận ra vợ tôi ngồi sau một chiêc xe máy vút qua trước mặt. Người đàn ông cầm lái có dáng rất giống người tình cũ của cô ta. Có lẽ mải bù khú với nhau nên họ không hề biết có ai xung quanh. Tôi bí mật bám theo. Hai người đi vào một nhà nghỉ... Đợi họ rời quầy lễ tân đi lên gác, tôi tiến vào. Tôi đề nghị cô thường trực gọi vợ tôi xuống. Cô ta nhất quyết không nghe và sai bảo vệ đuổi tôi ra. Tôi làm ầm ĩ lên, doạ sẽ báo công an. Thấy tôi làm căng, cô ấy rỉ tai với tay bảo vệ rồi chấp thuận chiều ý tôi. Một lúc sau, tay bảo vệ dẫn xuống một cô gái lạ hoắc và hỏi: “Đây có phải là vợ anh không?”. Thấy tôi lắc đầu, anh ta nói: “chỉ có cô này thôi”... Tôi hét to và quả quyết: “Vợ tôi để tóc ngắn, mặc áo màu mận chín, vừa bước vào đây với nhân tình của cô ấy. Nếu các người cố tình lừa gạt tôi và bao che cho hành vi xấu xa của những kẻ ngoại tình kia thì tôi sẽ kéo người đến quyết làm tung cái nhà nghỉ này ra, các người nhận khách vào nhà nghỉ mà chẳng cần một thứ giấy tờ tuỳ thân nào của họ, thì nhà nghỉ của các người có khác gì nhà chứa không hả?”. Nói rồi tôi hùng hổ quay ra, tỏ rõ quyết tâm sẽ hành động. Thế là những nhân viên khách sạn vội vã níu tôi lại, làm lành , và lần này thì tay bảo vệ quay lên, dẫn vợ tôi từ trên phòng khách xuống. Vợ tôi run lên khi nhìn thấy tôi, tôi chỉ muốn tát cho cô ta vài cái cho bõ nhục, nhưng tôi đã cố kìm nén tức giận, lôi cô ta về…

      Bây giờ thì lòng bao dung của tôi đã đến giới hạn. Tôi cũng chẳng muốn nghe những lời thanh minh của cô ấy nữa. Với một người vợ như vậy, thì làm sao tôi có thể tin những đứa trẻ mà hàng ngày tôi đang yêu thương, nuôi dạy, đều đích thực là con tôi. Tôi phải làm cẩn thận tới ba lần liền với cháu Kiên cũng vì cháu chứ không phải vì cô ấy. Tôi biết đứa trẻ hoàn toàn vô tội, tôi thấy rất thương bé Kiên. Kết quả này cho phép tôi ly hôn với vợ mà không ân hận gì nữa. Phải chia tay nhau thôi chị ạ, không có cách nào khác.

      Chia tay tôi, anh bước nhanh ra khỏi cửa, thốt lên một câu từ tâm can đầy chua chát: “Bọn nhà nghỉ càng mọc lên, càng lắm tệ nạn!”.