Đây là câu chuyện về hành trình của một phụ nữ đi đến cùng để tìm ra sự thật, giải oan cho mình và tìm cha cho đứa con của mình cho dù người cha đó đã tìm mọi cách chối bỏ giọt máu của anh ta.

        Chị tên là Hằng. Hàng tháng trời, chị Hằng đã chạy từ tòa án Quận lên tòa thành phố và rồi lên đến tòa tối cao chỉ vì một bản kết quả xét nghiệm ADN mà chị khẳng định là kết luận của nó hoàn toàn ngược với sự thật. Tôi không biết chị đã tốn bao nhiêu công sức, tốn bao nhiêu giấy mực cho chuyện này. Chỉ biết là riêng tôi, tôi đã nhận được nhiều tập tài liệu từ chị, do bưu điện chuyển tới vào nhiều lần khác nhau.

         Lần đầu là một bản kết quả xét nghệm ADN và một lá thư kêu oan. Chị nhờ tôi đọc hộ xem liệu kết quả này có độ tin cậy đến đâu? Tại sao chị chỉ sinh hoạt với duy nhất Hoàng Quân, là bố đứa trẻ, mà bây giờ khi xét nghiệm ADN thì anh ta lại không phải bố của nó? Có khi nào ADN cho ra kết quả sai được không? …

        Đọc xong tờ kết quả và những trang thư của chị, tôi hồi âm cho chị ngay rằng: “ Dựa theo tờ kết quả thì: Hoàng Quân không phải là bố đứa trẻ. Còn các con số trong bảng kết quả này có đáng tin cậy hay không, thì tôi không thể biết được. Tôi dám khẳng định với chị rằng: ADN không bao giờ cho ra kết quả sai. ADN chỉ sai và gây hậu quả xấu khi có sự tác động tiêu cực từ phía người làm xét nghiệm hoặc từ phía người yêu cầu xét nghiệm…

         Lần thứ hai, tôi lại nhận được một tập thư khác. Lần này bức thư rất dày. Trong thư gồm rất nhiều bức ảnh chụp hai bố con, rồi cả cảnh yêu thương đầm ấm giữa bố, mẹ và con… Có lẽ, đây là thời kỳ “thịnh vượng” của tình yêu giữa chị Hằng và Hoàng Quân. Ngoài ra, chị Hằng còn gửi cho tôi một tờ giấy viết tay, bút tích của Hoàng Quân với nội dung: “… Nếu cô bỏ qua vụ này, hàng tháng tôi sẽ chu cấp cho hai mẹ con cô 4 triệu đồng…”. Còn nữa, đó là một tờ giấy chứng nhận việc công khai với mọi người về quan hệ vợ chồng giữa Hoàng Quân và chị Hằng. Tờ giấy, với nhiều cái tên khác nhau và nhiều chữ ký đi kèm. Đó là tên những người hàng xóm sống xung quanh chị Hằng. Họ cũng rất bất bình với kẻ đã cố tình đổi trắng thay đen như Hoàng Quân và muốn góp phần giúp chị Hằng lật tẩy mưu đồ xấu xa của anh ta.

         Tôi biết, vì tin tưởng ở chúng tôi nên chị mới trao tất cả những bằng chứng này cho chúng tôi và mong rằng nếu mẫu xét nghiệm được gửi đến Trung tâm thì Trung tâm giúp chị tìm ra sự thật

        Tôi đọc tất cả những gì chị gửi đến và trả lời chị từng điểm một. Tôi luôn nhấn mạnh với chị rằng: Cái chị cần gửi đến cho Trung tâm ADN phải là mẫu vật của Hoàng Quân, của đứa trẻ và của chị. Từ những mẫu đó, chắc chắn chị sẽ có một kết quả chính xác. Còn những bằng chứng này, chị phải gửi cho tòa án.

         Tôi thể hiện quan điểm của tôi để chị rõ rằng: Những bức ảnh cho thấy, đứa trẻ rất giống người đàn ông đang bế nó, nhưng cái đó không thể là căn cứ để kết luận đó là hai bố con, bởi thực tế cho thấy, có những người rất giống nhau mà chẳng có quan hệ ruột thịt gì, và ngược lại, hai người chẳng mang nét gì của nhau vẫn có thể là cha con của nhau. Những chữ ký, xác nhận chị với Hoàng Quân đã sống với nhau như vợ chồng cũng không thể là cơ sở để khẳng định đứa trẻ là con của anh ta. Còn tờ cam kết Hoàng Quân sẽ chu cấp 4 triệu đồng một tháng cho hai mẹ con chị cũng đáng giá lắm. Nhưng bằng chứng này cũng có thể lý giải rằng: anh ta muốn mọi chuyện êm thấm, muốn chị rút đơn kiện, không muốn ra toà. Vì ai cũng biết, ra toà là rất phiền toái. Vì vậy, không thể theo đó mà cho rằng anh ta đã công nhận với riêng chị rằng: anh ta là cha đứa bé này…

         Lần thứ ba, tôi nhận được một tờ giấy tống đạt của tòa án Quận. Rồi lần thứ tư là một tờ tống đạt của tòa án Thành phố. Cả hai đều một nội dung: Đề nghị Hoàng Quân đến tòa để người của Trung tâm ADN đến lấy mẫu của cả ba người, phục vụ cho việc xét nghiệm ADN giữa Hoàng Quân và đứa trẻ. Triệu tập thì cứ triệu tập, nhưng anh ta không đến và không bao giờ đến. Chúng tôi là người hiểu hơn ai hết lý do mà anh ta không chịu đến cho lấy mẫu.

         Người đàn ông này, sau khi biết chị Hằng đệ đơn khiếu nại lên tòa và đề nghị được xét nghiệm ADN tại Trung tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền chứ không phải ở một nơi nào khác. Anh ta tìm cách liên hệ với chị HL, là người được ủy quyền thu mẫu xét nghiệm cho Trung tâm phân tích ADN tại thành phố Hồ Chí Minh. Anh ta đã nhiều lần gọi điện và xin được “làm việc” với chị HL. Anh ta hứa “sẵn sàng hậu tạ với bất kỳ giá nào mà chị đưa ra, miễn là làm sao giúp cho anh ta có một kết quả xét nghiệm trùng khớp với kết quả lần trước”.

          Đương nhiên, chị HL đã trả lời dứt khoát: “ Điều đó là không thể.”. Nhưng anh ta vẫn cứ nì nèo. Nì nèo mãi không được, anh ta lại khẩn khoản nói với chị HL: “ Nếu chị không giúp tôi thì cho tôi số điện thoại của bà giám đốc trung tâm để tôi bay ra Hà Nội làm việc trực tiếp với bà ấy vậy”. Chị HL đáp “ Tôi sẵn sàng cho anh số điện thoại của Giám đốc. Có điều, anh làm như vậy chỉ tốn kém tiền bạc và thời gian đi lại của anh mà thôi. Chắc chắn, dù anh có chất tiền thành núi, anh cũng không bao giờ có được một kết quả theo như ý muốn của anh đâu”.

         Mua chuộc không được thì chỉ còn cách chây ỳ, không cho lấy mẫu xét nghiệm. Đó chính là đối sách cuối cùng của những người đàn ông không muốn nhận con.

         Hoàng Quân không phải là trường hợp duy nhất đã tìm cách có được trong tay tờ kết quả xét nghiệm ADN sai với sự thật để bỏ rơi chính đứa con đẻ của mình và dứt tình với người đàn bà đã có thời chung chăn, chung gối với mình. Tiền của và mánh lới của những người này nhằm thực hiện mục đích đó thì có thừa. Tuy vậy, họ không hiểu rằng, khi người phụ nữ bị oan ức, họ sẽ không chịu. Họ sẽ kêu oan cho đến cùng, và cuối cùng, công lý sẽ nghiêng về những người phụ nữ như chị Hằng.

          Tôi không biết phiên toà có được xét xử hay không. Nhưng việc Hoàng Quân không cho lấy mẫu để xét nghiêm ADN cho dù đã có giấy tống đạt nhiều lần của tào án Chỉ có thể lý giải là anh ta đang lẩn tránh sự thật mà thôi. Trộm nghĩ, nếu tôi có quyền quyết định, tôi sẽ không cần có kết quả xét nghiệm ADN mà vẫn tiến hành xét xử và những bị đơn kiểu như Hoàng Quân phải tâm phục và khẩu phục.

        Theo tôi đựoc biết, thì giờ đây, Hoàng Quân không còn ngồi ở vị trí công tác cũ. Anh ta đang ở một nơi rất yên tĩnh để tu thân. Không hiểu, ở nơi đó, anh ta có nghĩ về đứa con của mình? Sinh ra con, rồi tìm mọi thủ đoạn để chối bỏ con, chắc lương tâm của anh ta sẽ bị cắn rứt lắm, nỗi cắn rứt này chắc chắn sẽ đeo bám anh ta cho đến tận cuối đời.