LTS: Suốt 12 năm qua, ThS. Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ di truyền từng chứng kiến nhiều câu chuyện của khách hàng tìm đến trung tâm làm xét nghiệm. Chuyện buồn có mà vui cũng có, mỗi câu chuyện đều gắn liền với mỗi gia đình, mỗi phận đời. Đối với bà Nga, mỗi hoàn cảnh tìm đến TT xét nghiệm không ai giống ai nhưng đều để lại trong lòng bà những cung bậc cảm xúc khó tả. Trong loạt bài "Bi hài sau phòng xét nghiệm ADN", chúng tôi chia sẻ cùng độc giả những câu chuyện buồn vui của những người từng đi xét nghiệm ADN qua lời kể của bà Nga.

 

Chia sẻ với phóng viên, ThS. Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ di truyền cho biết, bà rất thắc mắc về câu chuyện của hai vợ chồng trẻ đến xét nghiệm ADN cùng với một cháu gái. Tuy nhiên, người chồng không xét nghiệm mẫu.

Anh Minh, Hà Nội nói: “Cháu chỉ muốn làm xét nghiệm để cho vợ cháu được yên tâm, thoải mái. Người cần xét nghiệm là vợ cháu và đứa bé này”.

Anh Minh cho biết, anh muốn khẳng định với gia đình mình rằng, đứa bé mà vợ anh đang nuôi không phải là con riêng của cô ấy, nên họ phải đi xét nghiệm để có bằng chứng.

ThS. Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ di truyền chia sẻ với PV

Anh Minh cho biết, vợ anh là một cô gái tuyệt vời. Nhưng ở cái tuổi 20, tuổi đẹp đẽ nhất của người con gái, cô lại phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn: hoặc mối tình đầu ngọt ngào với chàng trai trẻ hoặc đứa bé mà cô đang nuôi dưỡng. Hạnh không muốn mất ai nhưng cô chỉ được chọn một trong hai bởi gia đình bạn trai quyết không chấp nhận đứa trẻ. Sau nhiều đêm thức trắng, cuối cùng, cô quyết định hy sinh tình yêu của mình để toàn tâm toàn ý trông nom, chăm sóc đứa trẻ đã bị cha mẹ nó bỏ rơi từ khi mới chào đời.

Mẹ đứa trẻ tên là Thu. Hạnh và Thu là đôi bạn thân cùng học, cùng ở trọ suốt thời gian dài. Rồi mỗi người cũng có một mối tình riêng. Nhưng chưa kết thúc năm học thì Thu đã mang bầu. Quân – người yêu của Thu – là con trai duy nhất trong một gia đình nông dân. Do tư tưởng trọng nam khinh nữ của họ quá nặng nề, nên khi Thu sinh con gái, cả Quân và gia đình anh ta đã không đoái hoài gì đến đứa trẻ.

Thu nghỉ học, ngồi ôm con trong tâm trạng chán chường. Đã nhiều lần, Thu có ý định cho quách đứa con đi vì cảm thấy chặng đường trước mặt có quá nhiều khó khăn khi phải một mình chèo chống để nuôi con. Hạnh đã tìm lời lẽ khuyên can, mong Thu đừng nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mà mình đã dứt ruột sinh ra. Những lần như vậy, Thu chỉ im lặng.

Một hôm, từ trường trở về nhà, Hạnh vô cùng sửng sốt khi thấy Thu đã biến mất tăm và để lại một bức thư ngắn ngủi nhờ Hạnh hãy đưa đứa con gái tội nghiệp này vào trại trẻ mồ côi. Nhìn đứa trẻ mới có vài tháng tuổi, còn đỏ hỏn đang quấy khóc vì thèm khát sữa mẹ, Hạnh vô cùng thương xót, và giận người mẹ nhẫn tâm kia.

Hạnh còn quá trẻ, lại đang đi học, hoàn cảnh kinh tế quá khó khăn nhưng vì quá thương đứa trẻ, cô không nỡ đưa nó đến trại trẻ mồ côi. Hạnh quyết định tự mình nuôi nấng và chăm sóc nó. Việc làm của cô đã vấp phải sự phản đối từ gia đình, bạn bè và đặc biệt là của bạn trai. Và lựa chọn cuối cùng của cô gái trẻ là chia tay với người yêu chứ không bỏ rơi đứa bé…

Những lúc con bé ốm đau, bỏ ăn, Hạnh lo lắng vô cùng, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Nhưng cô không hề kêu ca, phàn nàn. Cô chỉ mong sao cho con hay ăn chóng lớn. Ngoài giờ lên lớp, Hạnh dành toàn bộ thời gian cho bé.

Hạnh cảm nhận sâu sắc rằng, cô mới chính là người mẹ đích thực của đứa bé. Và nếu như phải xa bé thì chẳng khác nào dứt bỏ đi khúc ruột của mình, đau đớn lắm, tội nghiệp cho nó lắm. Nó đã một lần bị bỏ rơi rồi, không thể để nó bị bỏ rơi lần nữa.

Mối tình đầu của Hạnh đã ra đi vì sự xuất hiện của đứa bé và cũng vì có đứa bé mà các chàng trai sau đó tìm đến với Hạnh cũng chẳng mấy ai dũng cảm đối mặt với thực tế để tiến đến hôn nhân với Hạnh vì cô đã có một đứa con.

Chỉ có Minh, người chồng hiện nay của Hạnh là thông cảm và trân trọng tấm lòng nhân hậu của Hạnh. Tuy vậy, các thành viên trong gia đình anh không phải ai cũng thông cảm và thấu hiểu được hoàn cảnh của Hạnh. Cô luôn chạnh lòng vì những câu hỏi: “Chắc gì đã là con nuôi của cô ấy, biết đâu đứa bé chính là con riêng của Hạnh với một người đàn ông nào đó…”.

Tuy được chồng tin yêu và thông cảm nhưng Hạnh vẫn rất buồn vì mọi người không tin mình, và vì vậy, tình yêu của mọi người dành cho con bé cũng chẳng mặn mà gì.

Hiểu được tâm tư của Hạnh, anh Minh tìm cách để chứng minh cho mọi người biết rằng đứa bé chính xác là con nuôi của vợ.

Anh cùng vợ quyết định đưa đứa bé và những người thân trong gia đình đến Trung tâm Phân tích ADN để làm sáng tỏ mọi điều.

Minh biết mình không thể dễ dàng truyền niềm tin của anh với vợ cho mọi người chỉ bằng lời nói. Bởi vậy anh cần có một bằng chứng khoa học là kết quả xét nghiệm ADN, để lấy lại phẩm giá cho vợ anh.

Kết quả xét nghiệm đã khẳng định rõ ràng: Hạnh không phải là mẹ đẻ của đứa bé.

Qua câu chuyện, ThS. Nguyễn Thị Nga tâm sự: “Thật may mắn cho bé gái đã được cưu mang bởi một người con gái nhân hậu như Hạnh. Tấm gương của Hạnh đáng để cho các bạn trẻ và nhiều người noi theo. Nếu không có những con người như Hạnh thì không biết số phận của bé gái kia sẽ ra sao? Tôi thực sự cũng không hiểu được cuộc sống của Hạnh sẽ thế nào, nếu không có sự can thiệp kịp thời của xét nghiệm ADN. Khi mọi người đều có lòng nhân ái, sống không chỉ vì mình mà còn vì mọi người thì hoàn toàn không cần đến ADN”.

 

24h.com.vn - 27/07/2017