Mới mồng 5 tết mà hai ông bà đã bí mật đem mẫu của thằng Tú và bố nó đi xét nghiệm. Không phải bỗng dưng ông bà làm việc này. Tất cả chỉ tại thái độ bất thường của thằng Tú hôm mồng 2 tết. Hôm đó, thằng Tú ăn mặc bảnh bao lắm. Theo lệ thường mồng 2 tết, đại gia đình của ông Bảo và bà Dung về họp mặt rất đông đủ, riêng lần này người con trai thứ hai đang bận công việc ở thành phố Hồ Chí Minh không thể về được. Ai ai cũng sẵn sàng phong bì để mừng tuổi thằng cháu đích tôn của ông bà. Nhưng hôm đó, chỉ cần để ý một chút là ai cũng có thể nhận thấy một phản ứng rất nhanh nhạy và bất thường của thằng Tú. Khi có ai đó định xoa đầu thằng bé là lập tức nó ôm đầu và chạy đi chỗ khác, còn nữa, nếu ai động vào tay nó thì nó liền nắm chặt hai tay lại và né tránh. Thấy cháu mình có thái độ lạ lùng như vậy bà Dung đâm lo lắng. Bà chạy đến bên chồng nói nhỏ:

       - Ông ơi! thằng Tú nó làm sao ấy! lạ lắm cơ.

       - Nó làm sao? Ông Bảo hốt hoảng.

       - Thì ông cứ thử ra xoa đầu nó rồi sẽ thấy.

       Chiều ý vợ, ông Bảo tiến lại bên đứa cháu trai đưa tay định xoa lên mái tóc nó. Nó né thật nhanh và chạy đi, đồng thời 2 tay nắm chặt lại.

Ông Bảo ngạc nhiên:

       - Tại sao cháu lại tránh ông? Tại sao phải nắm chặt 2 tay lại thế?

       Thằng bé nghiêng đầu cười với ông nó và thật thà:

        - Tối hôm qua mẹ cháu dặn là không được để ai xoa đầu nhổ tóc, cũng không được để ai cắt móng tay.

        - Thế ông bà nội cũng không được xoa đầu cháu sao?

        - Mẹ cháu bảo kể cả ông bà nội cũng không được ạ.

        - À! ra thế...

        Ông Bảo trầm ngâm: “Tại sao mẹ nó lại dặn thằng nhỏ như vậy chứ?”

        Rồi bỗng nghĩ ra điều gì, ông kéo tay bà Dung vào trong buồng nói nhỏ:

        - Tôi hiểu rồi, chỉ cần vài sợi tóc hoặc vài mẩu móng tay là có thể đem đi xét nghiệm ADN. Có lẽ mẹ nó sợ ai đó lấy mẫu của nó đi xét nghiệm đấy.

         Bà Dung trợn tròn mắt:

         - Thôi chết rồi! hay là thằng Tú không phải là con của thằng An? Thế là “lạy ông tôi ở bụi này rồi!”. Mà tôi đã nói với ông là không cho chúng nó ra ở riêng, thế mà ông không nghe tôi. Con trai ông nó bị như thế thì phải bó chặt con vợ nó lại chứ… Bây giờ ông định tính sao?

        Ông Bảo lại nhíu mày suy nghĩ:

        - Con bé quê mùa chân chất là vậy mà dám làm chuyện bậy bạ được sao?

        Bà Dung khự lại:

        - Còn quê mùa gì nữa chỉ cần ra Hà Nội vài năm là hết quê ngay thôi. Ông ạ, chỉ còn cách đi xét nghiệm thôi, xét nghiệm xong có kết quả ta tính tiếp…

         Thế là họ quyết tâm bí mật lấy mẫu của hai bố con đưa đi xét nghiệm ADN. Thật đau lòng quá, thằng Tú không phải là con của An - đứa con trai tội nghiệp của ông bà. Bà Dung mất ăn mất ngủ, lúc nào cũng ủ ê, mắt lúc nào cũng sưng lên vì khóc. Ông Bảo thì im lặng trong đau buồn. Ông chưa nghĩ ra cách để thoát khỏi tình trạng này. An - con trai cả của ông bà đã bị sốc một lần sau một tai nạn và từ đó hoàn toàn không nói được nữa. Nếu bây giờ nó biết thằng Tú không phải là con của nó thì nó sẽ ra sao? Tội nghiệp nó quá! Có nên cho nó biết sự thật đau lòng này không? Hai ông bà ngày đêm suy nghĩ. Cuối cùng họ quyết định gọi điện cho Long, người con thứ của họ đang công tác ở thành phố Hồ Chí Minh.

         Nhận được điện thoại của bố mẹ, Long hứa sẽ bay ra Hà Nội ngay và không quên dặn họ giữ kín mọi chuyện.

        Gặp Long, bà Dung đưa ngay tờ kết quả xét nghiệm cho con. Long xem xét kĩ lưỡng tờ kết quả rồi lặng im một lúc rất lâu:

        - Có thể có sự nhầm lẫn nào đó. Con nghĩ bố mẹ nên đi xét nghiệm lại một lần nữa cho chắc rồi hẵng hay.

        - Chuyện lớn như vậy sao có thể để xảy ra nhầm lẫn được. Mà ai nhầm lẫn cơ chứ? Vả lại lấy mẫu bí mật của anh con một lần đã khó, làm sao lấy lại lần nữa?

        Long nói rất rành rọt:

         - Ý con là nếu không thể lấy mẫu của anh con lần nữa thì bố có thể xét nghiệm với thằng Tú, người ta sẽ cho bố biết thằng Tú có phải là cháu nội của ông không? Kinh phí cho chuyện này con sẽ lo. Con thấy thằng bé có nhiều nét của nhà mình lắm, chắc nó phải là con của anh An.

         Cứ thế Long kiên trì thuyết phục bố mẹ mình, thế là hai người lại đưa thằng Tú đi “khám bệnh” một lần nữa. Lần này ông bà chọn mức xét nghiệm nhanh nhất sau 8 giờ có kết quả để kịp cho Long nhìn thấy kết quả trước khi bay vào thành phố Hồ Chí Minh.

         Quả đúng như Long dự đoán, kết quả xét nghiệm lần này kết luận: “ Tú là cháu nội của ông Bảo”.

        Cầm tờ kết quả hai ông bà mừng lắm, nhưng cũng bức xúc với trung tâm ADN lắm. Họ đòi gặp giám đốc để đối chất. Ông Bảo đặt hai tờ kết quả trước mặt giám đốc trung tâm lớn tiếng nói:

         - Thằng cháu của tôi lần trước đã xét nghiệm cha con với con trai tôi trung tâm kết luận: “ Không phải con”. Lần này tôi xét nghiệm với nó thì trung tâm lại kết luận, nó là cháu nội của tôi. Chị hãy giải thích cho tôi xem vì sao lại có chuyện lạ đời như vậy. Trong hai tờ kết quả này chắc chắn phải có một tờ sai sự thật. Chị tính sao? Chị có biết là với kết quả lần trước, chúng tôi đã tổn hao tâm trí như thế nào không? Nó ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào đến mỗi con người trong gia đình tôi không?

          Giám đốc trung tâm từ tốn giải thích:

        - Chúng tôi dám khẳng định với hai bác rằng cả hai tờ kết quả của chúng tôi đều hoàn toàn chính xác. Nếu chúng tôi làm sai chúng tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm. Cháu Tú không phải là con trai của anh An nhưng cháu Tú có cùng huyết thống với bác Bảo. Hai bác hãy bình tĩnh về nhà nói chuyện với các thành viên trong gia đình mình rồi sau đó chúng ta lại sẽ gặp nhau. Nếu không có sự hợp tác của con dâu bác và những người đàn ông trong gia đình hai bác thì phải xét nghiệm từng người với cháu bé sẽ tìm ra ai là cha của nó.

          Ông nhăn mặt nhíu mày, vẫn không chịu hạ giọng:

         - Chị đã làm sai lại còn định chữa cháy bằng cách vu oan cho những người đàn ông trong gia đình tôi ư? Nếu tôi không làm lại lần thứ hai này thì hậu quả sẽ ra sao, chị có hiểu không? Số phận của thằng cháu đích tôn của tôi sẽ thế nào? Tôi nhất quyết không để yên chuyện này đâu.

          Giám đốc trung tâm vẫn ôn tồn:

         - Tôi đã nói với 2 bác rồi, nếu hai bác không tin chúng tôi thì các bác cứ đi kiểm tra lại ở một nơi khác hoặc ra nước ngoài kiểm tra thì càng tốt. Khi có kết quả các bác mang đến đây tôi sẵn sàng tiếp đón các bác. Thậm chí nếu bác không muốn đi kiểm tra lại thì các bác có thể khởi kiện trung tâm chúng tôi ra tòa. Chúng tôi sẵn sàng hầu tòa.

         - Đi kiểm tra lại, Đi nước ngoài… Làm những việc đó phải có tiền, mất thời gian chứ đâu có đơn giản.

         - Đúng là mọi việc không hề đơn giản nếu các bác không điều tra và chất vấn ngay những người trong nhà mình. Tôi nói thế là quá đủ. Xin các bác suy nghĩ.

         Hai ông bà nghe vậy nhìn nhau rồi đành im lặng. Họ không biết nói gì nữa và mối hoài nghi, nỗi buồn lại xâm chiếm lấy họ, xua tan niềm vui vừa chợt đến.

         Trên đường từ trung tâm về nhà họ đã suy nghĩ rất nhiều, bà Dung nói với chồng:

         - Ông ơi! Liệu thằng Long có làm điều không phải với anh nó không? Tôi nhớ là hai vợ chồng thằng An đã mấy lần vào thành phố Hồ Chí Minh để chơi với thằng Long. Rồi sau đó chúng nó mới sinh thằng Tú. Đàn ông trong cái nhà này thì chỉ có thằng Long là thân thiết và gần gũi với vợ chồng thằng An nhất… Lẽ nào…

          Ông Bảo chỉ im lặng…

          Vừa về đến nhà, ông Bảo gọi ngay Long đến và cho xem kết quả xét nghiệm. Ông Bảo đóng chặt cửa phòng khách rồi nghiêm giọng nói với Long:

          - Mày xem đi, họ bảo cả 2 kết quả đều đúng! Mày nghĩ sao khi thằng Tú không phải là con của anh mày nhưng nó lại là cháu nội của tao? Vậy nó là con ai?

          Long cười xòa:

        - Con đã nói mà, lần trước bố lấy nhầm mẫu của thằng Tú nên nó không phải là con của anh An. Thôi, bây giờ thì ổn rồi ông bà vui lên đi, căng thẳng làm gì nữa

           Ông Bảo đập tay xuống bàn:

         - Nếu mày không nói thật tao sẽ đi kiện trung tâm đã làm sai, lúc đó họ sẽ lôi từng người ra xét nghiệm với thằng Tú, thậm chí lôi cả tao ra xét nghiệm nữa. Nhục lắm con ạ! Không thể đùa giỡn được đâu.

          Long vẫn cố xuê xoa:

         - Biết là ai sai mà kiện. Ra tòa là phiền toái và tốn kém lắm, rồi chuyện nhà mình lại bị đồn thổi rùm beng lên, chẳng hay ho gì. Bố mẹ cho qua đi .

         - Tao quyết không cho qua chuyện này đâu. Tao sẽ làm rõ trắng, đen. mày có biết gì thì nói đi, đừng ngăn cản tao, mất thì giờ.

         Biết tính bố, bố không thể bỏ qua việc này nếu ông chưa bị thuyết phục. Mà thuyết phục như thế nào đây? Khó thật, chi bằng cứ nói thật hết với bố mẹ.

          Long trở lại đứng đắn, chững chặc như bản chất của con người của anh. Anh nói khẽ:

          - Thôi được, con định giữ kín chuyện này nhưng giờ thì không thể được, con sẽ nói hết. Sự thật là thế này: Sau vài năm nên vợ nên chồng mà anh trai và chị dâu vẫn chẳng có con, họ buồn lắm… Không hiểu sao mọi thiệt thòi đều đổ lên đầu anh ấy. Có lẽ anh ấy đã hứng chịu hết bất hạnh để cho con được thành đạt như bây giờ. Con rất thương anh. Con nghĩ nát óc để giúp anh chị. Mãi sau con tìm đến một bệnh viện ở Sài Gòn, con tìm hiểu kỹ phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Sau đó con bàn với anh con đưa chị dâu vào đấy để tiến hành mọi thủ tục. Con muốn đứa con mà chị dâu sinh ra mang dòng máu của nhà ta. Vì vậy… Con đề nghị vị bác sĩ kia làm sao cho con chính là cha của đứa trẻ được sinh ra trong ống nghiệm…

          Cả ba cùng im lặng.

         Long lại tiếp:

         - Nhưng bố mẹ yên tâm. Điều này chỉ có một mình con biết. Anh con và chị dâu cũng không hề biết gì. Sau khi thằng Tú sinh ra rồi lớn lên, nhìn nó giống anh con, con đã vui mừng nói với anh chị ấy rằng: “ Vì chị dâu yêu thương anh quá, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến anh nên thằng bé rất giống anh”. Điều này làm anh con hạnh phúc và tự tin hẳn lên. Bố mẹ ạ, tất cả những việc con làm đều xuất phát từ tình yêu thương đối với mọi người trong gia đình mình. Con định không bao giờ nói ra bí mật này. Nhưng vì vụ xét nghiệm ADN mà con phải nói ra với bố mẹ. Và chỉ có thêm bố mẹ biết nữa thôi đấy nhé.

          Nghe những lời nói chân thành và đầy tình yêu thương của Long hai ông bà cùng nắm tay con. Họ cùng im lặng hồi lâu. Rồi vẫn chưa hết thắc mắc, bà Dung nhíu mày:

          - chuyện đó có gì là xấu mà chị dâu con phải lo, rồi còn dặn thằng bé này nọ để rối lên.

          - Chị ấy sợ bố mẹ buồn thương cho anh con vì anh ấy sẽ không bao giờ sinh cháu đích tôn cho bố mẹ được.

          Bà Dung buồn rầu, rớm nước mắt:

         - Tội cho con tôi quá. Sao nó lại bất hạnh thế cơ chứ?

         - Mẹ thấy chưa? Mẹ biết anh con vô sinh là lại khóc ngày, khóc đêm . Thôi, mẹ coi như mọi chuyện bình thường đi nhé.

          Bà Dung im lặng, rồi khe khẽ gật đầu. Cả ba cầm tay nhau, hứa với nhau sẽ cùng mãi mãi giữ kín bí mật này. Ông Bảo cũng gật gật cái đầu và như đã giải thoát những bức xúc trong những ngày qua, ông nói:

         - Thảo nào mà họ khẳng định với bố mẹ là cả hai kết quả đều chính xác. Còn anh, tôi sẽ “xử lý” anh về cái tội dấu diếm bố mẹ, làm bố mẹ tổn hao tâm trí nhiều ngày. Thôi, chiều nay gia đình mình đi ăn để tiễn “chú” của thằng Tú trở vào Sài Gòn nhé.