Nhà chị Lan mấy hôm nay vui như hội. Người ra, người vào nói cười vui vẻ. Cái tin ông Kha, bố chị Lan bỗng dưng có một đứa cháu nội từ Campuchia mới về lan nhanh. Ai cũng mừng cho ông, muốn đến chia vui với ông và muốn tận mắt nhìn thấy chàng trai ngoại quốc bỗng dưng trở thành đích tôn của ông. Còn ông Kha, ở cái tuổi gần đất xa trời, có đứa cháu nối dõi đối với ông là niềm hạnh phúc quá lớn, là một giấc mơ có thật. Có lẽ vì sợ mọi người cho rằng ông Kha đang “nằm mơ giữa ban ngày” nên trên tay ông, lúc nào cũng nâng niu tờ kết quả xét nghiệm ADN trong đó có tên của ông và tên của chàng trai nước ngoài đang có mặt trong ngôi nhà của ông đây. Tờ kết quả xét nghiệm đó đã khẳng định chàng trai này là cháu nội của ông. Chị Lan, con gái út của ông Kha là người có công trong chuyện tìm được đứa cháu trai này. Quả thực, đây là một sự tình cờ hết sức may mắn trong hành trình chị đi tìm hài cốt của anh trai mình.

    Nhà chị Lan có ba anh em. Anh Triển là anh cả và là người con trai duy nhất trong gia đình. Anh đã mãi mãi nằm lại trên đất nước Campuchia từ hàng chục năm rồi. Gia đình chị lúc nào cũng đau đáu một mong ước là tìm được hài cốt của anh, để đưa anh Triển về an nghỉ tại quê nhà. Nhưng bắt đầu tìm từ đâu, và tìm như thế nào, thì thật là vô cùng khó khăn.

    Tìm hài cốt của một liệt sĩ ngay trên đất nước mình khi không có thông tin gì của những người đồng đội, cuả những người đã từng tham gia vào việc chôn cất liệt sĩ là một việc làm gần như không thể. Thế mà, hài cốt của anh trai chị lại đang nằm trên đất nước bạn thì làm sao tìm được. Tuy vậy, trước nguyện vọng duy nhất của người cha lúc cuối đời, chị Lan đã quyết tâm lên đường, sang Campuchia để tìm hài cốt của anh trai mình. Chị chạy khắp nơi, tìm hiểu mọi thông tin cần thiết và sau đó tổ chức một chuyến đi. Chị là người không tin vào tâm linh. Nhưng cứ hình dung ra cái nghĩa trang mà chị sắp đến sẽ có hàng chục, hàng trăm tấm bia, không tên, không tuổi của ai thì biết làm sao mà xác định được đâu là mộ của anh mình. Thôi thì cũng phải theo tâm linh một lần thử xem sao, chứ có cách nào khác được. Chị nhờ người tìm cho một ông “Thầy” thật nổi tiếng đi cùng. Và đoàn người trong họ hàng nhà chị đã tìm được một thầy tâm linh như thế.

    Đoàn người tìm kiếm đã đến được địa danh mà anh Triển đã tham gia chiến đấu trước lúc hy sinh.

    Nghĩa trang mà họ đến cũng đã được chính quyền địa phương nước bạn quản lí. Nhưng làm sao biết được anh Triển đang nằm dưới ngôi mộ nào trong số hàng trăm ngôi mộ nghi vấn kia. Tất cả đều lắc đầu bó tay, tất cả chỉ còn biết nhờ vào tài năng của ông “Thầy” đi theo. Phán quyết cuối cùng của “Thầy” sẽ chỉ ra cho đoàn tìm kiếm cần phải khai quật ngôi mộ nào.

    Được sự giúp đỡ của chính quyền địa phương, chị Lan đã có trong tay một mẩu xương được lấy từ một ngôi mộ mà “Thầy” đã phán: “Đây chính là mộ của liệt sỹ Quang Triển”. Có được chút hy vọng đấy là hài cốt của anh trai, chị Lan mau chóng bay về Việt Nam.

    Nhờ tìm hiểu việc xét nghiệm ADN từ trước, nên rời sân bay Nội Bài, chị bắt taxi đến thẳng Trung tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền. Chị muốn làm thật nhanh, nhưng không được. Vì với mẫu xét nghiệm là hài cốt thì nhanh nhất cũng phải một tuần. Chị trở về, cùng cả nhà chờ đợi kết quả xét nghiệm.

    Nhưng thật buồn cho gia đình chị, kết quả xét nghiệm đã chứng minh rằng người có bộ hài cốt kia không phải là anh Triển, anh trai của chị. Cả nhà đều vô cùng buồn bã. Tuy vậy, chị cũng phải quên đi nỗi buồn, quên đi mệt mỏi, đứng ra tổ chức nhanh chóng một chuyến đi để trả lại phần bột xương sau khi đã xét nghiệm cho bộ hài cốt bên nước bạn.

    Sang lại Campuchia, chị gọi điện ngay cho người phiên dịch mà lần trước đã giúp chị. Vừa gặp chị, cô phiên dịch (là một Việt kiều làm ăn ở Campuchia) đã nói ngay: “ Tôi phải nói với chị chuyện này, vì tôi đã hứa rồi. Chuyện là, sau khi chị ra về, có một người phụ nữ đã tha thiết nhờ tôi liên hệ với chị khi chị quay trở lại đây. Chị ta khẳng định là, dù có đúng chị đã tìm được hài cốt của anh Triển hay không thì chị cũng sẽ quay trở lại. Hình như, chị ta biết rất rõ về liệt sĩ Quang Triển. Khi nghe tin có người từ Việt Nam sang tìm hài cốt của liệt sĩ Quang Triển, chị vội tìm đến đây ngay, nhưng chị ta vừa đến nơi thì đoàn của chị cũng vừa rời khỏi đây để về Việt Nam.

     Nghe nói có người biết rất nhiều về anh trai mình, Chị Lan rất nóng lòng muốn gặp. Người phiên dịch nọ đã nhiệt tình giúp chị thực hiện mong muốn. Thế là họ gặp nhau. Được biết chị Lan đã trả lại bột xương cho bộ hài cốt không phải là của anh Triển. Người phụ nữ Cămpuchia này buồn lắm. Vì như thế có nghĩa là, vẫn không ai biết phần mộ của anh Triển đang ở đâu. Rồi bà ta hỏi rất nhiều về anh Triển. bà ta cũng kể rất nhiều về một người lính Việt Nam có tên là Triển. Cuối cùng bà mới tiết lộ mối tình sâu nặng của bà với anh Triển. Khi anh triển hy sinh, bà đã mang trong mình đứa con của anh ấy. Bà bảo rằng, hồi đó, các anh bộ đội Việt Nam sang đây có nhiều cái tên hay lắm, đẹp lắm và họ cũng trùng tên nhau rất nhiều. Nhưng bà chưa thấy ai có tên là Triển ngoài người yêu của bà. Vì vậy, khi nghe tin có người nhà anh Triển sang đây, bà mừng lắm.

     Nghe đến đây, chị Lan đã không kìm lòng được. Chị đề nghị cho chị được gặp ngay người thanh niên, mà mẹ nó đã khẳng định đấy là con anh Triển. Chị thầm nghĩ, nếu đúng người thanh niên đó là con anh Triển nhà chị thì phúc đức quá, thì tuyệt vời quá. Thế là họ cùng nhau nhanh chóng lên đường, tới nhà của người phụ nữ Campuchia.

    Vừa bước vào sân, chị Lan đã sững sờ dừng lại khi nhìn thấy một thanh niên trẻ. Nhìn chàng trai campuchia mà chị có cảm giác như đang đứng trước người anh của mình. Trong tâm trí của chị, hồi lên đường nhập ngũ, anh trai của chị cũng trạc tuổi chàng thanh niên này. Ngắm chàng trai, Chị mừng thầm trong bụng: “ Dòng máu của nhà mình đây sao, nó giống anh Triển của mình đến thế cơ mà! Có khác chỉ là khác ở cái nước da một chút thôi. Cầu trời nó là con của anh Triển”. Chị nán lại rất lâu tại nhà chàng thanh niên đó, chàng trai nói tiếng Việt khá sõi. Chàng trai nói rằng: “ Vì bố cháu là người Việt, nên cháu phải cố gắng học tiếng Việt cho giỏi, để sau này, tìm về quê bố, nói chuyện được với những người thân của bố”. Nghe tâm sự của chàng trai, Chị Lan cảm thấy gần gũi và thân thương với hai mẹ con họ biết nhường nào. Tuy vậy, chị cũng hiểu rằng, để khẳng định chắc chắn họ có phải là những người thân của gia đình chị không, chị phải nghĩ đến xét nhiệm ADN. Chị gọi điện về trung tâm phân tích ADN và được tư vấn lấy mẫu xét nghiệm cho trường hợp này. Anh Triển đã hy sinh, nhưng nếu ADN khẳng định chàng thanh niên kia là cháu nội của bố chị, thì đương nhiên nó sẽ là con của anh trai chị rồi. Chỉ cần nhổ vài sợi tóc của người thanh niên kia rồi đưa về Việt Nam xét nghiệm với bố chị là sẽ có kết quả chính xác chỉ sau vài giờ đồng hồ. Chị thấy làm việc này quá đơn giản. Mẹ của chàng trai kia cũng rất ủng hộ việc xét nghiệm ADN. Bà cũng đang mong tìm được gốc gác cho đứa con trai duy nhất của mình. Bà rất hy vọng, anh Triển mà bà đã yêu thương năm xưa, chính là anh trai của chị Lan. Bà đã cố gắng rất nhiều để tìm người nhà của anh. Cứ mỗi lần có đoàn người Việt Nam sang tìm hài cốt của người thân trên đất Campuchia là bà đều quan tâm ráo riết xem tên của liệt mà mọi người cần tìm đó là gì. Nhưng đã rất nhiều đoàn sang đây mà không thấy ai nhắc đến tên liệt sĩ Triển. Bà đã từng rất thất vọng. Mãi cho đến ngày chị Lan sang đây, bà mới có được hy vọng…

    Bịn rịn chia tay với hai mẹ con chàng thanh niên kia, chị Lan bay về. Thấy con gái hồ hởi sau một hành trình kiếm tìm hài cốt của con trai bị thất bại, bố chị ngạc nhiên lắm. Nhưng rồi từ ngạc nhiên chuyển thành sung sướng, khi ông hay tin con trai ông đã để lại cho ông một đứa cháu nội bên nước bạn. Tuy vậy, tâm trạng sung sướng của ông không đọng lại được lâu, nó nhường chỗ cho sự hoài nghi. Ông không thể tưởng tượng được rằng hạnh phúc cuối đời của ông lại đến một cách dễ dàng đến thế. Làm sao ông dám nhận nó là đích tôn của ông khi con trai ông không còn sống để nói cho ông biết. Liệu người phụ nữ Campuchia kia có nhầm lẫn gì không?

    Chị Lan đã đọc được hết suy nghĩ của bố, bởi vì đấy cũng là những suy nghĩ của chị. Chính vì vậy, chị đã lên ngay kế hoặch thử ADN cho yên tâm.

    Ngay sáng hôm sau, Chị Lan đưa bố chị đi xét nghiệm quan hệ ông- cháu tại Trung Tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền. Chị chọn mức có kết quả nhanh nhất sau 4 giờ. Chị biết, làm mức nhanh nhất là phải chịu lệ phí đắt nhất. Nhưng theo chị, số tiền hơn mười triệu này chả thấm vào đâu so với số chị đã chi ra trong đợt vừa qua đi tìm kiếm hài cốt của anh trai. Chị hy vọng bố chị sẽ sớm được hạnh phúc vì kết quả này.

   Ngay chiều hôm đó, chị Lan quay lại trung tâm lấy kết quả xét nghiệm. Cầm tờ kết quả, chị sung sướng đến trào nước mắt. Chị gọi điện báo kết quả ngay cho bố chị. Chị nói với mọi người ở Trung tâm rằng đây là giấc mơ có thật của bố chị và của tất cả những người luôn nhớ thương người anh trai đã khuất của chị.