Anh là một thanh niên đẹp trai, trắng trẻo và có vẻ rất chân thành.
Khi nhận được tờ kết quả trên tay với kết luận đứa bé trai là con của anh, anh không tỏ thái độ rõ rệt như nhiều trường hợp khác. Thấy anh im lặng tôi hỏi:
- Anh có mừng với kết quả này không?
Anh trả lời:
- Mừng chứ chị, nhưng tôi không ngạc nhiên vì tôi đã biết chắc đây là con của tôi, có điều các cụ cứ ép bằng được phải đi xét nghiệm nên tôi phải chiều theo.
Ngừng một lát anh lại nói:
- Mừng thì mừng nhưng cũng buồn lắm chị ạ!
Tôi tò mò:
- Vừa mừng vừa buồn, sao lại lạ vậy?
- Khổ thân tôi thế đấy chị ạ, thằng bé là con tôi, nhưng tôi đâu có được nuôi nó. Tôi đã có hai đứa con gái xinh xắn và ngoan ngoãn. Thế nhưng lúc nào tôi cũng mơ ước có được một thằng cu, các cụ nhà tôi thì suốt ngày đi cầu nguyện để có thằng cháu đích tôn nối dõi tông đường. Cuộc sống và công việc của tôi hiện nay là mơ ước của nhiều người. Tuy vậy, cảnh sinh con một bề làm tôi nhiều lúc thấy buồn quá. Vợ tôi cũng thở dài thườn thượt mỗi khi thấy tôi buồn chán. Vợ tôi đi xem bói và được thầy phán rằng “Cô có đẻ nữa cũng chỉ có con gái mà thôi. Mà nếu có đẻ được con trai thì không thể giữ được tính mạng cho mẹ”.
Một lần, trong lúc vui vẻ, vợ tôi nói:
- Anh hãy đi kiếm một thằng cu ở bên ngoài đi, nhưng xa xa một chút nhé.
Được vợ “cho phép" tôi yên tâm. Thế là có dịp tôi theo một người bạn thân về quê của anh ta. Tôi tìm và làm quen với một cô bé trông hiền lành và dễ thương. Sau một thời gian, thấy cô có vẻ thích tôi, tôi đặt vấn đề rất rõ ràng với cô bé:
- Anh không thể yêu em và càng không thể cưới em được, vì anh đã có vợ, có con. Hơn nữa, anh lại quá già so với em. Nhưng anh rất muốn em sinh cho anh một đứa con trai. Anh sẽ bù đắp mọi thua thiệt cho em.
Thế là hợp đồng miệng giữa hai chúng tôi được thực hiện. Tôi đưa cô bé về Hà Nội, thuê cho cô bé một căn phòng nhỏ. Khi cô bé mang bầu được vài tháng tôi đưa cô ấy đi siêu âm và được bác sĩ khẳng định đấy là con trai, tôi vô cùng sung sướng. Thời gian chờ đợi chín tháng mười ngày sao mà dài đến vậy. Suốt thời gian đó tôi nâng niu chiều chuộng và chăm chút cho cô bé. Còn cô bé, trong thời gian mang bầu vẫn rất hồn nhiên tươi trẻ. Cô ta lại rất thật thà, nên được những người bạn mới quen ở Hà Nội yêu mến. Cô tâm sự hết với mọi người và chẳng dấu diếm gì cái hợp đồng đã ngầm ký giữa tôi với cô. Rồi một chàng trai trẻ đã đến với cô bé bằng tình yêu chân thật. Cậu ta chăm sóc cô bé như là chồng cô ta vậy. Khi biết cậu ta ngỏ lời với cô bé tôi rất mừng, tôi rất ủng hộ cho hai người. Tôi hy vọng vì bận bịu với tình yêu đôi lứa cô bé sẽ dễ dàng trao đứa con trai cho tôi sau khi nó chào đời .
Thế rồi ngày tôi mong đợi đã đến. Một đứa con trai kháu khỉnh đã ra đời. Tôi mê thằng bé đến nỗi dồn hết thời gian cho nó, quên cả mình đã có một vợ và hai cô con gái.
Nhiều lần tôi ngỏ ý muốn đưa thằng nhỏ về cho mẹ và vợ tôi chăm sóc, cô bé đều từ chối với lý do nó đang còn bé quá, không thể để nó xa bầu sữa mẹ được. Thế là tôi lại chờ đợi. Chờ đợi mãi. Cho tới một hôm, cô ta tuyên bố là sẽ không nhận tiền chu cấp của tôi nữa. Không chỉ có vậy. Cô ta còn xin được dần dần hoàn trả lại những thứ đáng giá mà tôi đã sắm cho hai mẹ con cô. Tôi lo lắng quá. Tôi cảm nhận được nguy cơ mất con. Tôi bèn tìm gặp người yêu của cô để cầu cứu, đồng thời, giúp cậu ta chuẩn bị đám cưới. Cậu ta tâm sự:
- Chúng em đã chọn ngày rồi. Sắp tới chúng em sẽ tổ chức đám cưới. Em hiểu hết hợp đồng giữa anh và cô ấy rồi, em biết rằng, trước khi sinh đứa bé, cô ấy không có ý định phá bỏ hợp đồng với anh đâu. Nhưng từ khi đứa bé ra đời, cô ấy dần hiểu ra rằng cô ấy không thể rời xa đứa con của mình. Cô ấy có thể nuốt lời hứa, có thể mất tất cả chứ nhất định không chịu mất đứa con này. Em không thể nói giúp gì cho anh được, chỉ có điều anh hãy tin ở em, em sẽ yêu đứa bé như con của mình và sẵn sàng mở rộng cửa đón anh đến chơi, thăm cháu.
Ôi! Thà hai anh chị này đối xử tồi tệ với tôi, thà họ ngăn cản không cho tôi lại gần đứa bé, hay họ tìm cách moi tiền của tôi thì tôi sẽ tìm mọi cách để lấy lại đứa bé cho dù tôi có phạm pháp. Đằng này họ lại tốt với tôi như vậy, tôi biết làm sao bây giờ? Tôi buồn chán và sao nhãng mọi công việc...
Uống gần cạn một cốc nước, anh ta lại tâm sự tiếp:
- Lại còn vợ tôi nữa chứ, đã đồng ý vui vẻ cho tôi đi kiếm một đứa con trai, thế mà khi tôi đã kiếm được lại dở chứng. Nào là, anh phản bội tôi, nào là, anh dành hết tình cảm cho đứa con trai ngoài giá thú của anh, nào là, của ngon vật lạ anh chỉ dành cho hai mẹ con cô ấy. Vợ tôi trở nên khó tính, cáu bẳn suốt ngày. Thế rồi, quan hệ giữa vợ chồng tôi vô cùng căng thẳng. Cuối cùng cô ta quyết định làm đơn xin ly dị. Mà chị biết đó, rõ ràng về lý cô ta thắng quá còn gì. Ai chứng minh được là cô ta đã thoả thuận để tôi đi kiếm đứa con trai ở ngoài. Trước mắt mọi người, tôi là kẻ phụ tình. Trước pháp luật, tôi là người bị lên án. Còn vợ tôi, là người được bênh vực. Tôi có ký vào đơn ly dị hay không thì đâu có quan trọng gì. Không níu kéo gì được nữa. Thế là mất cả chì lẫn chài chị ạ. Chỉ thương mấy đứa con tôi chúng nó còn nhỏ dại quá, đứa lớn mới 10 tuổi, nó đã đủ khôn để hiểu mọi chuyện. Dạo này, nó học sa sút hẳn. Lúc nào nó cũng buồn. Tôi thật sự thấy mình có lỗi với các con quá. Nhưng nó vẫn rất yêu tôi, thường đứng về phía tôi mỗi khi mẹ nó lên cơn thịnh nộ. Thật tội nghiệp cho con gái của tôi.
Anh ta ngừng một lát, mắt anh rưng rưng lệ. Tôi thật sự chưa biết phải nói gì với anh, tôi hỏi:
- Thế bây giờ anh định tính sao?
- Có lẽ sắp tới chúng tôi sẽ phải ra toà ly dị. Còn cô gái kia, tháng sau là lên xe hoa bế theo đứa con trai của tôi. Ra toà tôi cố dành quyền nuôi đứa con gái lớn. Việc làm trước mắt của tôi bây giờ là kèm cặp cho nó học tử tế, chăm chút tình cảm cho cháu để cháu khỏi buồn tủi. Còn với đứa con trai này (anh chỉ vào tờ xét nghiệm ADN) tôi sẽ thường xuyên tới thăm cháu, đó là niềm vui lớn nhất của tôi lúc này. Tôi hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ được sống chung một mái nhà với đứa con trai duy nhất của tôi, tuy hy vọng đó thật mong manh.