Một người phụ nữ bế đứa trẻ chừng một tuổi ngồi phịch xuống ghế. Tranh thủ lúc anh chồng còn phải khoá xe, chị ta hậm hực nói với tôi:

     - Chị xem, tuần trước tôi vừa nhận kết quả ở đây, thế nhưng anh ấy không tin vào kết quả này và đòi đi xét nghiệm lại.

     Vừa lúc đó anh chồng đẩy cửa bước vào:

     - Liệu các chị có nhầm lẫn không, chứ tôi thì rất tin đứa trẻ này là con tôi.

     Nói rồi, anh ta giơ tay đỡ đứa trẻ từ tay vợ, ôm con âu yếm, thơm vào đầu vào trán thằng bé.

     Tôi hỏi chị vợ:

     - Chị có thể cho tôi xem tờ kết quả xét nghiệm lần trước không?

     Chị vợ nhanh nhẩu:

    - Có chứ, đây chị xem đi. Lần trước, tôi đưa đứa con lớn của tôi xét nghiệm cùng với thằng bé này và kết quả là: Hai đứa trẻ này không phải là hai anh em cùng cha. Như thế là quá đủ để kết luận rồi còn gì.

     Lướt qua tờ giấy chị vừa đưa, tôi quay sang nói với anh chồng một cách rành rọt:

    - Theo kết quả này, nếu đứa lớn chắc chắn là con anh, thì anh không thể là cha của đứa bé được.

     Anh vẫn khăng khăng:

    - Tôi không thể nào tin vào kết quả này được. Lần này, chị hãy lấy mẫu của tôi để trực tiếp so sánh với nó.

    Tôi nói:

    - Được thôi, anh làm thủ tục xét nghiệm đi! Tôi e rằng, anh sẽ tốn tiền mà kết quả vẫn như thế.

     Người vợ nghe vậy, nói với tôi:

    - Cứ kệ cho anh ấy làm lại chị ạ. Em cũng đâu có hẹp hòi gì. Nếu là con anh ấy, em cũng mừng vì chúng em hiếm con, có mỗi thằng bé hôm nọ thôi. Nhưng nếu thằng bé này chẳng phải con mình mà cứ vơ vào, thì thiên hạ họ cười cho…

     Nói rồi chị đứng dậy đỡ đứa trẻ:

     - Anh đưa con đây, ngồi vào viết đơn đi!

      Mẫu xét nghiệm của anh và bé trai được chuyển ngay đến phòng thí nghiệm.Tôi theo dõi ca xét nghiệm này ngay từ những thí nghiệm ban đầu. Các xét nghiệm viên của chúng tôi không bao giờ được biết tên tuổi của khách cũng như tình tiết của từng ca. Vì vậy, kết quả cho ra là hoàn toàn khách quan.

    Tôi hơi chột dạ khi thấy kết quả hiện ra lần này không khớp với kết quả lần xét nghiệm trước. Tôi quyết định cho kiểm tra và lặp lại thí nghiệm một lần nữa. Kết quả vẫn vậy: Đứa trẻ là con của anh ta. Như vậy thì hai bé trai này phải là hai anh em của nhau mới đúng chứ. Hai lần xét nghiệm là hai kết quả ngược. Lần trước gián tiếp qua con trai lớn của anh, thì đứa nhỏ này không thể là của anh. Nhưng lần này, nó chắc chắn là con của anh. Tôi sẽ phải nói thế nào với anh đây…

     Anh ta đón nhận kết quả đầy vẻ tự tin:

     - Nó đúng là con tôi phải không chị?

     - Vâng! Đúng đứa trẻ này là con anh.

     Anh ta cười có vẻ trách tôi:

     - Nếu tôi không làm lại xét nghiệm này thì có phải sẽ khổ cho con tôi không, và rồi tôi sẽ xử lý ngược hết mọi việc.

     Tôi đang rất băn khoăn, chưa biết nên nói thế nào với anh về đứa con lớn. Nó chắc chắn không phải là con đẻ của anh rồi. Thật may, chính anh lại nhắc đến điều tôi đang muốn biết:

     - Thằng này là con tôi sao nó lại không phải là anh em với thằng lớn nhỉ? Nếu xét nghiệm của các chị là chính xác thì thằng lớn không phải là con ruột của tôi rồi, có lẽ nào lại như vậy?

      Tôi lặng im. Tôi sợ, biết đâu mình sẽ chạm vào nỗi đau của anh khi biết được đứa lớn khác dòng máu với mình.

      Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta bật dậy, bắt tay tôi và nói:

      - Có lẽ, nay mai vợ chồng tôi lại phải đến đây phiền chị một lần nữa. Phải xét nghiệm riêng với thằng lớn

     Anh ta ra về, để lại trong tôi những câu hỏi khó giải đáp: Tại sao chị vợ anh này trông sáng sủa thông minh thế mà lại dại dột đưa đứa con riêng của mình đi xác định quan hệ anh em với đứa con của chồng, để rồi “lạy ông tôi ở bụi này?”. Tại sao người chồng, khi biết đứa con mình nuôi dưỡng bấy lâu không phải là ruột thịt của mình mà thái độ bình tĩnh đến vậy? Không hề đau khổ, không hề bực tức gì?. Rõ ràng ở anh ta có cái gì đó không bình thường. Trong thâm tâm tôi mong anh đừng đến vội, trước khi chúng tôi lý giải được mọi chuyện.

    Thế nhưng, ngay ngày hôm sau, hai vợ chồng người khách nọ lại đến. Họ bế theo thằng con lớn. Anh chồng không hề có bộ dạng của kẻ bị cắm sừng. Anh ôm đứa con không ngừng vuốt ve và thơm thít nó. Họ ngồi sát bên nhau trước mặt tôi. Người chồng nói:

     - Lần này xin chị xét nghiệm xem cháu có phải con ruột của chúng tôi không?

     Tôi ái ngại:

     - Anh chị tốn kém quá nhiều cho việc này đấy. Anh yêu con như vậy xét nghiệm làm gì nữa chứ?

     - Làm để biết thôi chị ạ, không ảnh hưởng gì đâu. Chị cứ giúp chúng tôi đi. Lần này chị cho làm dài ngày nhất để mức lệ phí thấp nhất.

     Tưởng rằng, kết quả lần này là hệ quả của 2 lần trước. Nào ngờ một khám phá mới lại xuất hiện: Thằng con lớn này không phải là con của bố đã đành, nhưng nó cũng chẳng phải là con của người mẹ mới lạ chứ. Hay là, họ đã bị trao nhầm con ở nhà hộ sinh mà không biết. Rõ ràng đứa trẻ không phải là con nuôi. Vì nếu là con nuôi, thì chị vợ chẳng dại gì tốn tiền cho ca xét nghiệm lần đầu. Chà! Gia đình người khách này có nhiều bất ngờ đối với xét nghiệm ADN quá. Không biết sau đây còn khám phá thêm bất ngờ gì nữa đây. Tôi lại muốn được trực tiếp trả kết quả cho họ.

     Đúng hẹn, người chồng một mình đến nhận kết quả. Tôi lẳng lặng đưa tờ kết quả xét nghiệm cho anh và lẳng lặng theo dõi thái độ của anh. Không có phản ứng gì đặc biệt trên nét mặt anh. Chỉ thấy anh trầm ngâm một lúc, nét mặt hơi buồn, tay mân mê tờ giấy. Một lúc sau anh khe khẽ nói:

     - Nó không phải con chúng tôi. Như vậy là có trục trặc về kĩ thuật rồi.

     Tôi vẫn chưa hiêu:

     - Anh nói vậy nghĩa là sao?

      Anh ta giải thích:

     - Con tôi được thụ tinh trong ống nghiệm chị ạ. Có lẽ họ không thành công trong việc kết hợp giữa trứng của mẹ và tinh trùng của bố nên đứa con không mang gen của hai chúng tôi. Vợ tôi không có khả năng mang thai mà.

     - À ! ra là thế! Bây giờ tôi mới hiểu.

     Tôi hỏi anh:

     - Anh có định quay lại bệnh viện xưa để kiện họ không?

     Anh trả lời ngay:

     - Không đâu chị ạ. Ngay từ lúc quyết định xét nghiệm với cháu này, chúng tôi đã xác định là làm để mà biết vậy thôi. Nếu kiện cáo ầm ĩ lên, có thể chúng tôi sẽ được nhận lại khoản tiền đã mất. Đúng là chúng tôi đã mất một khoản tiền không nhỏ cho ca thụ tinh trong ống nghiệm này. Nhưng cái mất lớn hơn rất nhiều nếu xẩy ra kiện cáo, đó là chúng tôi có thể sẽ mất đứa con này. Vì đã kiện cáo ầm ĩ lên thì trước sau gì nó cũng sẽ biết rằng nó không phải là con đẻ của chúng tôi. Rồi sau này, khi lớn lên một chút, nó sẽ đi tìm về gốc gác của mình. Điều quan trọng là, chúng tôi đã có một đứa con. Chúng tôi đã yêu thương chăm bẵm cháu, đã kỳ vọng nhiều về cháu. Công dưỡng nặng hơn công sinh chị ạ. Tôi đã kiếm thêm đứa nhỏ kia là mong sau này chúng nó có anh, có em, có bầu, có bạn. Về đường con cái thế là vợ chồng tôi yên bề rồi. Bây giờ phải để tâm chăm sóc dạy dỗ chúng nên người.

     Tôi gật đầu:

     - Tôi rất tán thành với những suy nghĩ của anh.

     Người đàn ông chào tôi ra về, không quên nói lời xin lỗi:

     -   Chị hãy bỏ quá cho tôi vì đã có lúc tôi nghi ngờ kết quả xét nghiệm của trung tâm chị nhé.