Người đàn ông vừa bước vào văn phòng của tôi, trông có vẻ quen quen. Ông rút trong túi áo ra một tờ kết quả xét nghiệm, đưa cho tôi và tươi cười nói:
- Đây là tờ kết quả tôi đã xét nghiệm ở đây từ năm ngoái, hôm nay tôi đến xin xét nghiệm lại.
Tôi hỏi:
- Bác xét nghiệm lại cũng vẫn với người con ấy ư?
- Vâng, cũng vẫn với người con ấy.
- Thế có nghĩa là bác không tin vào kết quả lần trước? Sao từ lúc ấy bác không làm lại ngay mà để đến tận bây giờ?
Người đàn ông cười chân thật:
- Tôi hoàn toàn tin ở kết quả lần trước nên lần này tôi mới quay lại.
Ông tỏ ra là người thành thạo với các thủ tục xét nghiệm. Ông lại rút trong túi ra một chứng minh thư, một phong bì. Ông đưa chứng minh thư cho tôi và nói:
- Đây là chứng minh thư của tôi. Còn đây là mẫu của con trai tôi. Xin chị cho tôi một tờ đơn để tôi khai.
Tôi theo dõi tên những người ông viết trong đơn, rõ ràng tên tuổi của hai bố con lần này cũng trùng hoàn toàn với tên tuổi của đương sự trong tờ kết quả xét nghiệm cách đây một năm mà ông vừa cho tôi xem. Sau khi vui vẻ nộp lệ phí, với thời gian làm ngắn nhất, ông bắt tay tôi ra về:
- Lần này thì chắc là con tôi rồi chị ạ. Tôi hồi hộp lắm. Chị cứ làm chính xác như lần trước nhé.
Nhìn ông khách nhanh nhẹn bước ra, tôi không thể lý giải được thái độ của ông: Tại sao kết quả xét nghiệm lần trước đã kết luận đứa con kia không phải của ông, còn lần này ông lại tin chắc nó đúng là con ông. Như vậy, hai lần sẽ là hai kết quả ngược nhau. Thế mà ông lại vui vẻ bảo “làm chính xác như lần trước nhé”. Kể cũng lạ thật. Hay là ông định thử chúng tôi. Có thể thế lắm chứ. Vì chỉ có ông đúng là người cũ còn mẫu của người con là do ông tự mang đến, khai tên gì chẳng được.
Chỉ mấy ngày sau, ông sung sướng khi có được kết quả mà ông mong muốn: Thằng bé là con ông. Nhìn ông quá vui mừng, tôi hỏi đùa:
- Hai lần xét nghiệm với cùng một người con, nhận được hai kết quả hoàn toàn ngược nhau mà bác không thắc mắc gì sao? Rõ ràng lần này, bác xét nghiệm với một đứa khác hẳn. Chỉ có cái tên là trùng hoàn toàn với tên đứa con lần trước, có đúng không?
Ông cười rồi phân bua:
- Đúng như chị nghĩ đấy, nhưng cả hai lần vẫn là tên của cháu. Chỉ khác là, lần trước mẫu của cháu bị tráo còn lần này thì chính xác là mẫu của nó..
- Tại sao bác biết điều này. Thế bác không phải là người trực tiếp lấy mẫu của cháu sao?
- Tôi không thể làm việc đó được, cả hai lần mẫu của thằng bé đều do mẹ nó lấy.
- Thế bác có biết ai đã tráo mẫu và tráo với mục đích gì không?
- Cũng chính là mẹ của thằng bé làm việc đó.
- Tại sao bác ấy lại làm như vậy nhỉ?
Thấy tôi thắc mắc nhiều, nhưng ông không hề khó chịu, mà vẫn vui vẻ giải thích:
- Bà ấy đã tráo mẫu. Nhưng bà ấy là một người rất có tâm, có tình chị ạ.
Ngày xưa, chúng tôi đã yêu nhau. Do hoàn cảnh đưa đẩy, chúng tôi phải chia tay. Trước khi chia tay bà ấy đã tiết lộ với tôi là, "hình như em đã có bầu". Lúc đó, tôi còn trẻ quá, chẳng biết xử trí thế nào khi nghe tin ấy.
Một thời gian ngắn sau đó, tôi được tin bà bạn tôi đã lấy một người chồng hơn bà gần hai chục tuổi. Còn tôi, sau này cũng lấy vợ và có ba cô con gái. Tôi thèm có một đứa con trai quá chừng. Mỗi lần thèm có con trai là một lần tôi nghĩ đến mối tình xưa. Tôi nằm mơ là mình đã có một con trai. Một chàng thanh niên tuấn tú. Thế là tôi quyết tâm tìm bằng đựơc hai mẹ con bà ấy, và cuối cùng tôi đã tìm được thật…
Chồng bà bạn tôi lúc đó đã già lại hay đau yếu. Bà chỉ có một con trai. Tôi chỉ gặp thằng bé có một lần mà tôi thấy mê nó liền. Nói gần, nói xa một hồi, tôi ngỏ ý muốn biết thằng bé có phải là con của tôi không. Bà ấy vội gạt phăng ngay ý nghĩ đó của tôi. Bà ấy bảo tôi không được nhận xằng. Rồi bà ấy còn cải chính là "lời nói năm xưa chỉ là lời nói đùa". Bà tỏ ra rất yêu thương người chồng già nua và bệnh tật của mình. Bà kể với tôi rằng ông ta cũng rất yêu vợ và đặc biệt là rất quý thằng con trai duy nhất của mình. Tuy vậy, tôi vẫn có cảm nhận là bà ấy không nói thật. Và tôi cứ tha thiết xin bà giúp tôi lấy mẫu của thằng bé để đi xét nghiệm. Mới đầu, bà ta nhất quyết không đồng ý. Nhưng sau, do tôi cứ nằn nì mãi và xin hứa là chỉ cần biết sự thật thôi. Tôi hứa sẽ âm thầm giữ kín mọi chuyện. Cuối cùng, bà cũng chiều tôi. Bà bảo tôi chờ đợi vài ngày ở đâu đó, khi nào có mẫu của thằng bé bà sẽ báo cho…
Mấy ngày sau, bà ấy gọi tôi đến. Bà đã lấy sẵn mẫu của thằng bé theo hướng dẫn của tôi. Lần ấy, nhận được mẫu, tôi hồi hộp đưa đến Trung tâm ngay. Tôi có ngờ đâu là bà ấy đã tráo mẫu. Sau khi có kết quả xét nghiệm, tôi buồn lắm. Nhưng cứ nghĩ, chắc số mình không có con trai nên phải chịu vậy thôi.
Bẵng đi một thời gian dài, tôi nhận được tin chồng bà bạn tôi qua đời. Tôi đến chia buồn với bà. Trước khi chia tay tôi, bà ấy đã thú thật với tôi chuyện tráo mẫu lần trước. Bà buộc phải làm như vậy để cắt đứt mối quan tâm của tôi với thằng bé. Tuy tôi đã hứa là giữ kín chuyện nếu thằng bé là con tôi, nhưng bà không yên tâm. Bà sợ tôi sẽ quá sung sướng khi biết mình có thằng con trai này, rồi vô tình, làm lộ chuyện xưa. Mà một khi bí mật này lộ ra thì chồng bà sẽ gục ngã. Vì đối với ông, cú sốc này quá lớn. Bà thấy ông là người quá thương yêu, quá tin tưởng ở bà. Bà phải để cho ông sống thật thanh thản, thật bình yên cho đến phút chót của cuộc đời.
Còn bây giờ, chỉ có hai mẹ con bà, bà cũng không phải lo ngại gì nữa. Bà cho tôi hay rằng, thằng bé chính là con của tôi. Lần này, tôi vẫn muốn bà giúp tôi lấy mẫu của con trai một cách bí mật. Bà ấy đã hứa và tôi rất tin mẫu lần này là đúng người, đúng việc.
Người đàn ông im lặng một lúc trong cảm xúc sung sướng, rồi chợt như nghĩ ra một điều gì thú vị, ông nói:
- Sắp đến sinh nhật nó rồi. Tôi sẽ có một món quà rất giá trị cho nó và công khai kết quả này để cha con nhận nhau.
Nghe vậy tôi vội góp ý:
- Bác phải gặp một nhà tư vấn tâm lý để họ vạch cho bác cách thức nhận con. Bác không sốt ruột nhận con ngay được đâu. Nếu vội vàng, tự bác sẽ tạo khoảng cách với nó đấy. Chuyện này phải hết sức từ từ, hết sức tế nhị.
Nói xong tôi đưa cho bác danh thiếp của một Trung tâm tư vấn tình cảm và tiếp:
- Bác cần được tư vấn của những chuyên gia có kinh nghiệm trong lĩnh vực tâm lý. Họ sẽ giúp bác có một cuộc đoàn tụ đúng như mong đợi. Tôi cũng chúc bác hạnh phúc và toại nguyện.
Ông khách gật đầu lia lịa:
- Chết thật, chị không dặn thì chắc tôi sẽ phạm sai lầm mất, mừng quá mà chị. Cảm ơn chị nhiều.
Ông bắt tay tôi ra về trong tâm trạng hết sức xúc động.