Một buổi trưa ngày đầu tuần, hết giờ làm việc, Đức chuẩn bị đi ăn thì nhận được một tin nhắn “Hãy đến ngay Nhà nghỉ... ở phố..., sẽ có điều bất ngờ cho anh đấy. Nhớ là điều bất ngờ chỉ có được khi tin nhắn này ngoài anh ra, không ai được biết ”.
Đọc xong tin nhắn, Đức chẳng cần suy nghĩ gì, dập máy, bụng bảo dạ “Thật vớ vẩn, chắc ai đó đã bấm nhầm số”. Đút điện thoại vào bao, Đức đi thẳng ra quán cơm… Sau đó về ngả lưng tại phòng làm việc. Không hề nhớ gì về cái tin nhắn kia.
Mới đầu giờ chiều, vừa ngồi vào bàn làm việc, tín hiệu có tin nhắn lại vang lên “Anh có đến đó không vậy?”. Đức bực mình nhắn lại “Nhầm rồi”, và lại cúp máy. Ngay lập tức Đức nhận được trả lời “Anh là Đức, có cô vợ xinh đẹp là Thanh, có đúng không? tôi không nhầm đâu. Nhưng giờ này thì tan cuộc rồi, đừng đến đó nữa. Khi nào có cơ hội, tôi sẽ nhắn sau. Nhớ xoá hết những tin này đi, không để người thứ hai biết kẻo tin nhắn mất thiêng”.
Tên mình, lại tên vợ mình, rõ ràng là tin nhắn dành cho mình. Nhưng sao lại bí hiểm thế? Cuộc sống của mình giản đơn, lành mạnh, gia đình mình ấm êm hạnh phúc. Mình chẳng có hận thù, ân oán với ai, vậy thì có liên quan gì đến cái điều “bất ngờ, bí hiểm” ở khu nhà nghỉ kia. Thôi! Tốt nhất là mình cứ xoá những tin này đi kẻo vợ mình xem được lại lo lắng vô ích.
Gần cả tuần trôi qua, thứ hai, thứ ba… rồi đến thứ năm, chẳng có tin nhắn nào kiểu như thế, Đức thấy bồn chồn, chẳng biết có điều gì sắp xảy ra. Đức cũng chẳng biết mình có mong hay không những tin nhắn nặc danh kia. Có lẽ, tốt nhất là cố quên nó đi...
Nhưng rồi đến trưa thứ sáu, cũng đúng lúc chuẩn bị đi ăn, tin nhắn bí hiểm lại đến “Hãy đến ngay nhà nghỉ đó đi, nhớ ngụy trang một chút kẻo sẩy mất điều bất ngờ. Đừng bỏ qua như lần trước. Đừng đánh mất cơ hội. Đặc biệt, cần quan sát kỹ những taxi đến đấy nhé!”.
“Ngại gì cơ chứ, cứ đến đó xem sao” Đức nghĩ vậy và quyết định lên đường. Vừa ra khỏi cơ quan, Đức kéo sụp mũ, bỏ áo sơ mi ra khỏi thắt lưng, không ăn trưa vội, phóng ngay xe máy đến địa chỉ nói trên. Chà, khu này sao mà nhiều nhà nghỉ thế, nhà nghỉ nọ nối tiếp nhà nghỉ kia với những cái tên rất thơ mộng, rất ấn tượng. Đức gửi xe máy rồi đứng vào một góc khuất, quan sát. Khu vực này ban trưa khá yên tĩnh. Người ra kẻ vào nhà nghỉ khá đông. Trông họ ăn mặc lịch sự, chắc chắn họ phải là những công nhân viên chức, hoặc chí ít cũng phải có một vị thế nào đó trong xã hội. Đặc biệt tác phong của những người này rất giống nhau: vội vàng, mau lẹ. Hầu như người nào cũng đeo kính đen, đeo khẩu trang cỡ lớn bịt gần kín mặt. Có những nhà nghỉ cố tình mở rộng cửa để đón những cặp khách hàng ung dung ngồi trên xe máy lao thẳng vào tận sâu trong nhà. Ngược lại, từ một nhà nghỉ khác, có những anh, những chị, cùng lúc lao xe từ trong nhà ra phố. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa thì người hướng Đông, kẻ hướng Tây vút đi. Mỗi nhà nghỉ đều có một thanh niên đứng trực để chèo kéo, mời mọc những người qua đường…
Phải đứng đến mươi phút mà Đức chẳng thấy có điều gì đáng lưu tâm. Anh đang định rút lui thì một chiếc taxi xuất hiện. Đức ém mình dõi theo, chắc là điều bất ngờ sẽ từ cái taxi đó mà ra.
Trời ơi! Điều bất ngờ đã đến, nó đến làm Đức chết lặng người. Từ trong xe bước ra là vợ của Đức. Thanh cũng nhanh nhẹn, cũng vui vẻ như những bà cô, bà chị mà Đức đã nhìn thấy ở đây, vào lúc ban trưa này. Thanh bước ra khỏi taxi, tiến rất nhanh vào một nhà nghỉ như đã định từ trước, một người đàn ông từ trong nhà nghỉ nhào ra ôm lấy Thanh và kéo Thanh vào trong cũng nhanh như chớp. Cánh cửa nhà nghỉ cũng khép lại rất mau lẹ. Đức ghìm mình lại, trấn tĩnh để không lao theo Thanh. “Đẹp mặt gì, hay ho gì mà vào đó đánh ghen lúc này”. Bây giờ thì Đức mới hiểu hết ý nghĩa của cái tin nhắn ban nãy. Đức cố lấy lại bình tĩnh, giữ thăng bằng trở về phòng làm việc, quên mất là mình đã bỏ bữa ăn trưa…
Đức gục đầu trên bàn, tim đau nhói. Đức đã nghe nhiều chuyện xảy ra trong nhà nghỉ lúc ban trưa, nhà nghỉ ngày càng mọc lên như nấm. Nhiều cán bộ viên chức nhà nước đã xem đó như một nơi lý tưởng cho những cuộc tình vụng trộm. Thời gian nghỉ trưa của họ nào có ai quản lý. Họ vẫn rất trong sáng, vẫn rất được tiếng là thuỷ chung, vì tối tối, họ vẫn về nhà với chồng, với con. Những ngày nghỉ cuối tuần cũng dành trọn vẹn cả cho gia đình. Còn ai nghi ngờ được nữa. Họ thật là biết tận dụng cái khoản “thời gian vàng” ít ỏi lúc ban trưa.
Giá như Đức không đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho Thanh, giá như Đức ăn chơi, trụy lạc để rồi bà phải trả miếng vì ông đã “ăn chả” thì bà phải “ăn nem” giá như Đức vũ phu… thì đi một nhẽ, đằng này Đức đã hết lòng vì Thanh, cả cái ngõ nhỏ đông đúc dân cư nơi mà hai vợ chồng Đức đang sinh sống, ai cũng phải tấm tắc ngợi khen anh, ngợi khen cả cô vợ xinh đẹp của anh nữa. Vợ chồng yêu thương nhau đến thế, sao lại nỡ bội tình. Đức không thể lý giải được sự thật đau xót này. Có lẽ là Thanh muốn tìm “của lạ”, “chán cơm, tìm đến phở” như người đời vẫn nói. Đức không thể ngờ rằng chính người vợ yêu quý của mình đang là một nhân vật trong các câu chuyện có chủ đề “nhà nghỉ ban trưa”… Rõ ràng là cặp tình nhân có cô vợ của anh đã chọn ngày đầu tuần và ngày cuối tuần để hú hí với nhau, còn những ngày khác, ai dám chắc là họ không “vui vẻ” như vậy. Càng nghĩ, Đức càng thấy tan nát cõi lòng.
Đã sang giờ làm việc buổi chiều, mà Đức vẫn gục đầu đau xót suy nghĩ. Đức giật mình khi có ai đó vỗ vào vai anh và nói:
- Này, dậy làm việc đi chứ. Mệt hay sao mà gục đầu mãi thế?
Đức không muốn ngẩng bộ mặt đau khổ nhìn các đồng nghiệp, vẫn giữ nguyên tư thế gục đầu, anh nói:
- Mình đau đầu lắm, để cho mình nghỉ một lúc,
Một người khác ngồi gần thấy vậy lên tiếng:
- Này Đức à! Cậu mệt thế thì nên về nghỉ đi. Cậu có đi xe máy về được không hay để tớ đưa cậu về, hay gọi vợ cậu đến đón nhé?
Đức vội xua tay:
- Đừng! Đừng gọi cho cô ấy, mình tự về được.
Đức thu dọn rồi ra về, mọi người trong phòng nhìn theo, chắc rằng chẳng có ai thấu hiểu nguyên nhân nỗi đau của Đức lúc này…
Vẫn như thường lệ, hết giờ làm việc, Thanh đứng đợi Đức đến đón trước cửa cơ quan của mình. Đợi mãi chẳng thấy chồng đâu, Thanh phải gọi điện vào di động của Đức, giọng bực bội:
- Sao mãi đến giờ mà anh vẫn không đến đón em?
Đức trả lời khô khốc:
- Tự lo mà về! Không đón đưa gì hết. Không bao giờ nữa!
Thanh giận quá. Sao hôm nay Đức lại đối xử với mình như vậy. Đã không đến đón, lại còn xẵng giọng. Thanh ức muốn khóc, gọi xe ôm đưa về.
Về đến nhà, Thanh cứ tưởng Đức đang còn ở đâu đó ngoài đường, nào ngờ Đức đã nằm trên giường từ lúc nào. Bình thường sau một ngày làm việc là những phút hai vợ chồng tranh nhau bế con và hạnh phúc khi ngắm con hóng chuyện. Thế mà hôm nay Đức nằm đó, chẳng ngó ngàng đến con. Con bé đang “a gư, a gư”với người giúp việc.
Thanh ôm con, thơm thít một lúc rồi trao nó cho người giúp việc, đi vào bếp. Thanh cố tình tạo nên những tiếng va chạm loảng xoảng cho bõ tức. Ấy vậy mà Đức vẫn không chịu ra giúp Thanh như mọi ngày…
Thanh bắt đầu lo lắng: “Hay là Đức bị ốm thật. Nhưng ốm thì ốm, vẫn có thể nhẹ nhàng và tình cảm với vợ con chứ. Hay là mệt quá đâm ra cáu bẳn”. Nghĩ vậy Thanh đến bên chồng:
- Anh bị ốm à, hay là có gì bực mình. Thái độ của anh hôm nay lạ lắm.
Đức quát lên:
- Lạ lắm ư? Cô thấy thái độ của một thằng đàn ông bị cắm sừng thế này là lạ lắm sao?
Thanh giật mình chột dạ:
- Anh nói năng lăng nhăng gì thế?
Đức chua chát:
- Tôi nói năng lăng nhăng ư? hay cô là người đàn bà lăng nhăng? Cô đổ đốn như thế từ bao giờ vậy?
Thanh định quay đi, Đức liền gọi giật lại:
- Hãy mở điện thoại của tôi ra mà xem lời cảnh cáo dành cho cô, thật là nhục nhã!
Thanh hồi hộp đến bên bàn, cầm di động của Đức, tay run run mở mục tin nhắn, mặt Thanh biến sắc trước tin nhắn:
“Trưa nay anh đã tận mắt thấy tình địch dắt tay vợ mình vào nhà nghỉ rồi chứ. Nhờ anh chuyển lời cảnh cáo của tôi đến vợ anh rằng: “Hãy tránh xa người đàn ông của tôi ra, nếu không, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy sẽ bị biến dạng đấy”.
Thanh rùng mình dập máy, đi nhanh vào bếp như muốn trốn chạy khỏi sự thật… Thanh còn có thể nói gì đây, khi mà bằng chứng của tội lỗi đã rành rành ra đấy, có lẽ chỉ còn cậy nhờ vào lòng bao dung, vị tha của người chồng.
Còn Đức thì chẳng lúc nào quên được hình ảnh vợ mình tay trong tay với một người đàn ông xa lạ vào nhà nghỉ. Không biết ngoài mình và người đàn ông kia còn có ai nữa được tận hưởng tình yêu mãnh liệt nồng cháy của cô ấy. Nỗi đau này chẳng biết bao giờ nguôi…
Đức trở nên khó tính, khó tính với tất cả mọi người và khó tính với cả đứa con gái bé bỏng. Bây giờ mỗi lần con khóc, Đức không còn đủ kiên trì để dỗ dành nó như truớc nữa. Đành rằng đứa trẻ bao giờ cũng vô tội nhưng chính người mẹ đã làm cho tình yêu của người cha đối với con bị vơi đi. Trước sự ngoại tình của vợ, có người đàn ông nào dám tin chắc rằng đứa con của vợ cũng là đứa con máu thịt của mình.
Làm sao bây giờ? Giá như Đức không yêu Thanh nữa thì chỉ cần hai người dắt nhau ra uỷ ban là ai đi đường nấy, nhưng Đức lại quá yêu vợ nên mới quá khổ đau như thế. Dạo này chẳng thấy có tin nhắn nào vào máy nữa, cộng với thái độ tỏ ra biết ăn năn hối lỗi của Thanh, rồi nét mặt luôn luôn buồn lo của vợ, làm cho Đức mủi lòng quá… thương quá... mà vẫn giận quá!
Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng Đức đi đến quyết định: Đưa con đi giám định ADN. Nếu con bé là con anh, anh sẽ cho Thanh một cơ hội. Còn nếu có kết quả ngược lại thì có lẽ chỉ còn cách chia tay. Quyết định của anh được Thanh hưởng ứng ngay tuy rằng cô rất buồn. Buồn vì cô đâu có phản bội anh ngay từ những ngày đằm thắm của tuần trăng mật. Nhưng cô hưởng ứng việc này vì cô biết ADN sẽ giúp cô khẳng định với chồng mình rằng đứa con mà anh đang nghi vấn kia chắc chắn là con của anh. Cô nhanh nhẹn cùng chồng đưa con đi xét nghiệm ADN. Quả thật chuyện ngoại tình của cô chỉ mới xảy ra gần đây nhưng nói ra điều ấy vào lúc này chắc Đức chẳng tin đâu. Cách hay nhất là nhờ ADN nói hộ. Thanh hy vọng cái kết quả xét nghiệm sẽ giúp Thanh níu giữ được người chồng mà Thanh luôn yêu quý. Thanh biết mình đã không đủ nghị lực để vượt qua những cám dỗ của cuộc đời. Những buổi trưa tự do, những khu nhà nghỉ yên tĩnh, những cuốn băng tươi mát đã kéo Thanh vào tội lỗi…Thôi, phải quyết tâm vĩnh biệt những thứ đó để giữ lấy Đức, giữ lấy cái gia đình nhỏ bé mà Thanh đã rất yêu quý nó…
Thanh không hồi hộp chờ đợi kết quả xét nghiệm, nhưng cô mong chóng có nó trong tay Đức để giúp anh bớt đi căng thẳng, đồng thời giúp anh sớm nguôi dần cơn đau khổ vì cô. Còn Đức thì thấp thỏm chờ mong ngày nhận kết quả. Anh cầu mong ADN đừng phủ nhận. Anh sẽ không chịu nổi nếu anh không phải là cha của con bé.
Và bây giờ Đức đã có tờ kết quả trong tay khẳng định chính xác con bé là giọt máu của anh. Anh đã lấy lại thăng bằng, nghĩ đến những lúc chính mình vì giận cá chém thớt, đã hắt hủi đửa con vô tội của mình, anh thấy hối hận vô cùng. Bây giờ, anh thấy yêu thương con mình hơn bao giờ hết. Và anh hiểu rằng càng yêu con, thì càng không thể chia tay với mẹ của nó. Anh sẽ tha thứ cho vợ một lần, nhưng dứt khoát chỉ một lần thôi.