Đối diện với tôi là một phụ nữ ngoài 30 tuổi. Ngồi xuống ghế chị nhanh nhảu nói ngay:

   - Tôi là người đã nhiều lần gọi điện cho chị và đã kể cho chị về hoàn cảnh của tôi. Hôm nay theo hướng dẫn của chị tôi đã lấy mẫu của các em tôi đưa đến đây xin xét nghiệm. Như tôi đã nói với chị rồi đó: Tôi là con nuôi của bố tôi. Chỉ đến khi sắp mất, ông mới tiết lộ với cả nhà rằng tôi là con đẻ của ông.

   Tôi hỏi:

   - Thế ông có con đẻ nào nữa không?

   - Có chứ, một trai và một gái, đây là mẫu của hai em tôi.

   - Như vậy là nếu theo ông nói thì chị và hai người kia là ba chị em cùng cha khác mẹ phải không?

   - Đúng thế ạ, tuy bây giờ mọi người trong nhà đều tin lời bố tôi, nhưng tôi vẫn muốn xét nghiệm ADN để biết chính xác. Chị biết không, nghe câu chuyện của cha tôi kể ai cũng xúc động.

   Tôi tò mò:

     - Chị có thể kể cho tôi nghe được không?

    - Được chứ! Đó là một chuyện đáng nói, thấm đậm tình người mà. Và chị bắt đầu.

   Theo cha tôi nói thì mẹ tôi là một nữ y tá của một trạm quân y. Hồi đó cha tôi được đưa đến trạm vì một vết thương vào phần mềm của chân phải. Người điều trị trực tiếp cho cha tôi là y tá Phương. Không chỉ với cha tôi, mà với bệnh nhân nào y tá Phương cũng chăm sóc chu đáo như người thân. Vì vậy, ai cũng yêu quý chị.

    Một lần, sau lệnh báo động có máy bay địch, các bệnh nhân nặng được các y, bác sỹ khẩn trương chuyển xuống hầm. Những bệnh nhân nào có khả năng đi được thì phải tự cố gắng vận động. Bố tôi vội vã vớ lấy đôi nạng và cố đứng lên để theo kịp mọi người nhưng đau quá, loay hoay mãi không đứng lên được. Mọi người xuống hầm gần hết, bố tôi mới lê ra được ngoài cửa, luống cuống quá và lại đau nữa thế là ông bị ngã, làm một chiếc nạng văng xa. Đang loay hoay vớ chiếc nạng để đứng lên thì ai đó đã xô mạnh vào ông và đè ông nằm xuống, rồi một tiếng nổ xé trời vang lên. Lúc đó, ông mới hiểu đã có một tấm thân đang che chắn cho mình. Người đó là y tá Phương.

    Số là, sau khi chuyển hết số bệnh nhân nặng xuống hầm, cô y tá quay lại và thấy ông đang trong trạng thái gặp nguy hiểm. Không chút do dự, cô đã lao đến cứu ông. Y tá Phương đã bị thương rất nặng vì hành động dũng cảm đó. Ai ai cũng thương xót và xúc động trước sự hy sinh của cô. Còn bố tôi, lúc nào cũng cảm thấy mình có lỗi với cô y tá còn quá trẻ như Phương. Nhìn y tá Phương hôn mê, bất tỉnh trên giường bệnh, nhiều lúc ông đã không cầm được nước mắt. Vết thương của bố tôi đã lành và ngày xuất viện cũng đã đến, trong khi vết thương của y tá Phương vẫn không hề thuyên giảm. Và ông đã vô cùng thất vọng khi biết tin cô sẽ phải cưa mất một chân thì mới bảo toàn tính mạng. Trước ngày trở về đơn vị bố đã ngồi bên cô rất lâu, ông đã xúc động và nói trước lúc chia tay:

    - Ngày mai, tôi phải trở về đơn vị, tôi chỉ còn biết cầu mong cho chị chóng khỏi, tôi đã mắc nợ chị cả cuộc đời này.

    Cô y tá nghẹn ngào:

    - Anh đừng nói thế, tất cả là tại chiến tranh, tôi chỉ buồn vì từ nay sẽ không bao giờ được phục vụ các anh nữa, không bao giờ được gặp lại các anh nữa. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên các anh, không bao giờ quên nơi đây, một nơi đầy máu lửa, nhưng đầy ắp tình người.

     Bố tôi cũng nói trong nước mắt:

    - Nhiệm vụ của chị bây giờ là tĩnh dưỡng để vết thương mau lành. Nhất định tôi sẽ trở lại thăm chị, nếu sau này tôi còn sống trở về. Xin hãy cho tôi biết địa chỉ của chị. Cho dù chị ở đâu, tôi cũng sẽ tìm được.

***

   Thế rồi chiến tranh kết thúc, bố tôi được giải ngũ. Trước khi trở ra Bắc, bố đã lần theo địa chỉ của y tá Phương. Cô y tá năm xưa vui mừng khôn xiết khi gặp lại đồng đội cũ. Cô lê đôi nạng gỗ ra đón ông. Nhìn tấm thân gầy héo của cô, ông thấy đau nhói trong tim. Cô gầy và già nhiều so với tuổi. Gia cảnh thật đáng buồn, bởi trong nhà chỉ có một mẹ già và một người phụ nữ tàn tật như cô. Rõ ràng đây là gia cảnh thiếu vắng đàn ông.

   Tối đó bố tôi ngủ ngoài hè. Ông thao thức và trăn trở, xót thương người con gái đã cứu mạng mình. Không tài nào ngủ được. Ông ngồi dậy, châm thuốc hút. Không ngờ cô y tá đã đến bên ông từ lúc nào:

   -   Tôi biết anh không ngủ được, còn tôi, tôi đã quá quen với những đêm trắng.

   Rồi hai người ngồi nói chuyện về những kỷ niệm của chiến trường xưa, về đồng đội, về những ngày chiến thắng… Nhưng không ai nhắc đến tương lai.

   Bỗng cô y tá im lặng một lúc lâu, rồi thở dài:

   -  Tôi sống với mẹ già, và có lẽ đến hết đời cũng chỉ có hai người đàn bà này thôi anh ạ. Tôi không muốn lấy chồng và chắc cũng không ai muốn lấy tôi.

   Rồi không nén nỗi cảm xúc của mình, cô nghẹn ngào nói tiếp:

   - Nhưng tôi muốn được làm mẹ, khát khao được làm mẹ, tôi muốn được nghe tiếng trẻ con khóc trong căn nhà lạnh lẽo này. Nhưng tiếc là...

Nói đến đó cô nghẹn lại, không nói tiếp được nữa. Bố tôi chỉ biết nắm chặt bàn tay gầy gò của cô. Không tìm được lời an ủi.

    Trấn tĩnh một lúc, y tá Phương lại nói tiếp một cách ngập ngừng:

   -    Anh có thể... giúp tôi... có được một đứa con không? chỉ một đứa thôi, rồi anh sẽ ra đi, anh không phải lo lắng gì cho tôi cả, tôi biết là anh luôn lo lắng cho tôi mà. Tôi có một đứa con là tôi hạnh phúc lắm rồi. Anh có thể hoàn toàn yên tâm về tôi.

     Bố tôi sửng sờ trước lời đề nghị của cô y tá. Nhưng rồi, lòng thương cảm tràn ngập, ông đã ôm lấy cô. Đây là lần đâu tiên trong đời ông đã phản bội vợ mình.

    Bố ở lại với mẹ tôi vài ngày, sửa sang nhà cửa, chăm sóc vườn tược rồi chia tay mẹ để ra Bắc với người vợ trẻ đang mỏi mắt trông chờ.

    Thời gian trôi qua, không lúc nào bố tôi không nghĩ đến mẹ tôi: Không biết mẹ tôi có đạt được mong ước không? Mẹ tôi sinh nở ra sao? Mẹ tôi sẽ xoay xở thế nào khi có con? Không thể đừng được, ông quyết định vào Nam thăm mẹ tôi một lần nữa và không quên mang theo số tiền đã dành dụm được bấy lâu.

    Bố tôi đâu có ngờ rằng, mẹ tôi đã ra đi, khi tôi mới chào đời, khát khao được làm mẹ mà không một ngày được làm mẹ. Theo bà ngoại tôi kể thì những ngày sắp sinh nở mẹ tôi đi lại rất khó khăn. Thế rồi, một cú ngã định mệnh đã cướp đi sinh mệnh của mẹ. Còn tôi may mắn được cứu sống trong phòng cấp cứu. Người ta đã mổ đẻ cứu con, không thể cứu được mẹ. Tôi sống với bà ngoại và lớn lên nhờ bầu sữa của một người hàng xóm tốt bụng.

   Sau vài ngày ở lại, thăm nom phần mộ của mẹ tôi và giúp bà ngoại một vài việc cần thiết, bố tôi đã xin phép bà ngoại đưa tôi đi theo để chăm sóc dạy dỗ. Bà tôi rất buồn, mới đầu không chịu xa tôi, nhưng sau đó, vì nghĩ đến tương lai của tôi bà đã đồng ý.

   Không biết là bố tôi đã nói gì với mẹ nuôi về tôi mà mẹ nuôi rất thương tôi. Rồi hai em tôi lần lượt ra đời. Tôi đã giúp mẹ nuôi làm được nhiều việc vặt. Càng lớn lên, tôi càng có ý thức phải quan tâm chăm sóc mọi thành viên trong nhà để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của những người mà tôi nghĩ là không sinh ra mình. Bù lại, tôi được bố nuôi và các em yêu quý như ruột thịt.

   Và rồi, bố tôi lâm bệnh, một căn bệnh hiểm nghèo. Khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông đã gọi cả nhà đến và kể hết mọi chuyện mà ông đã dấu kín trong lòng mấy chục năm qua. Nghe chuyện bố kể, ai cũng xúc động. Và qua ánh mắt, cử chỉ của mọi người, tôi thấy tình thương yêu bao trùm quanh tôi. Tôi đã khóc rất nhiều. Thương mẹ, thương cha, không sao kể xiết. Tôi nắm chặt tay bố tôi. Mẹ nuôi tôi cũng ôm chặt tay kia của ông. Mẹ nuôi tôi vừa khóc vừa nói:

    - Chuyện về một người con gái đáng quý như vậy, cảm động như vậy, mà sao đến bây giờ ông mới kể cho mẹ con tôi nghe.

    - Tôi sợ bà giận tôi, vì tôi đã phản bội bà.

    Mẹ nuôi tôi trách nhẹ:

    - Đúng là ông đã phản bội tôi thật, nhưng ông là một con người đầy lòng nhân ái, sự phản bội của ông cũng là một sự phản bội nhân ái, làm sao tôi có thể giận ông được!

***

    Sau đó vài ngày bố tôi qua đời, đến giờ cũng được mấy tháng rồi chị ạ. Nghe nói có thể xác định quan hệ huyết thống cha con qua anh chị em nên tôi đã đến đây. Khi biết tôi có ý định này, mẹ nuôi của tôi đã khuyên tôi:

   - Không nhẽ con chưa tin câu chuyện của bố con kể sao? Tất cả nhà đã coi con như ruột thịt rồi. Con đừng đi xét nghiệm làm gì cho vất vả và tốn kém.

    Tôi cảm động trước tấm lòng của người mẹ nuôi, nhưng tôi vẫn xin phép được lấy mẫu của các em đi xét nghiệm. Vì tôi muốn nhờ những người làm khoa học thay tôi, thay bố tôi, nói cho tất cả mọi người mà tôi quen biết rằng tôi là con đẻ của ông.

   Và quả đúng là như vậy, xét nghiệm các mẫu máu của chị và các em chị, chúng tôi đã kết luận: Chị và các em cùng có chung một người cha, có nghĩa rằng điều bố chị khẳng định là đúng.